Lại là trầm mặc.
Lâm Lộc cảm giác hốc mắt nhìn cũng chua xót.
Nhưng cậu cắn môi, áp tất cả những cảm xúc đó thật sâu vào đáy lòng, không để lại một chút dấu vết.
"Tiểu Lộc."
Ninh Trí Viễn đột nhiên nói.
"Đáp ứng tôi, nếu là thật sự có người bắt nạt em, nhất định phải nói cho tôi.
Nói cho tôi, để tôi giáo huấn hắn cho em.
Để tôi còn có thể ở trong sinh mệnh của em, có như vậy mới có chút ý nghĩa tồn tại."
"...."
"Như vậy, ở ngày tôi không có tin tức của em, tôi sẽ biết tất cả rằng em rất tốt.
Em sống tốt tôi cũng an tâm rồi.
"......"
"Em đáp ứng tôi, tôi sẽ thả em đi.
Mẹ con Bình tỷ, còn có Từ Thu Quân, tôi đều sẽ chăm sóc họ thay em.
Đây là điều kiện của tôi.
Chỉ có một điều kiện này thôi.
Đáp ứng tôi, được không?"
"...Được."
Một chữ mà thôi, lại giống như phun ra một con dao.
Lâm Lộc cảm giác trong cũng họng cũng bị hung hăng cắt một đao.
Cậu nhắm mắt, nỗ lực không cho đau lòng lộ ra ngoài.
Cậu có thể cảm giác được ánh mắt của Ninh Trí Viễn bao phủ cậu.
"Được.
Nói như vậy là đã định rồi."
Bất tri bất giác, thế nhưng thang máy đã đến lầu một.
Của thang máy lại mở ra lần nữa, gió ngoài hành lang thổi vào.
Ninh Trí Viễn không tránh ra.
Hắn cũng không thúc giục Lâm Lộc, cứ im lặng mà đứng tại chỗ như cũ.
Lại đứng một hồi, Lâm Lộc mới đi ra ngoài.
Chen qua người Ninh Trí Viễn, thân thể dựa gần thân thể, ngọn tóc cọ qua chóp mũi.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn vẫn luôn dán ở đỉnh đầu cậu.
"Từ từ."
Ra cửa, lại bị kéo lấy cổ tay.
Lâm Lộc nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, chiếc khăn quàng cổ mềm mại kia đột nhiên bao trùm cả khuôn mặt cậu.
Một cái hôn mềm nhẹ dừng ở trên trán.
Cũng có thể là ảo giác.
Rốt cuộc nó quá nhẹ.
Tựa như một cơn gió, hoặc là tiếng tan nát cõi lòng của một người.
Ninh Trí Viễn rũ mắt, lông mi run run.
"Đi thôi."
"....."
"Không muốn nói với tôi một câu tạm biệt sao?"
Lâm Lộc lại cúi đầu, đi ra ngoài.
Không có tạm biệt, càng không quay đầu lại.
....Lâm Lộc rẽ qua chỗ ngoặt ở hành lang, Ninh Trí Viễn không nhìn thấy cậu.
Cậu lại đi về phía trước vài bước, đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất.
Không đi được, trong lòng thật là khó chịu.
Cậu cúi đầu, cả người đều hồn bay phác lạc, cũng không biết ngồi xổm bao nhiêu lâu.
Cho đến khi chân trời hơi tối đi, cậu mới hoảng hốt đi ra ngoài, xuyên qua đại sảnh ở lầu một chung cư.
Đối diện có một người bước đến đây, Lâm Lộc cũng không để ý,
Cho đến khi bả vai đụng phải thứ gì đó, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu chói tai "Ai da!", cậu mới đột nhiên bừng tỉnh -- Là đụng phải người khác.
"Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Ở bên cạnh cậu là một người phụ nữ nửa quỳ trên mặt đất.
Một chiếc giày cao gót rơi ra xa nửa mét, gót giày cũng bị gãy.
"Vừa rồi tôi thất thần, không chú ý đường.
Thật sự xin lỗi.
Tôi đỡ cô lên được không?"
Theo lý thuyết không cẩn thận đụng bả vai vào cũng không đến mức ngã tàn nhẫn như vậy.
Nhưng người này lại mang giày cao gót, cổ chân bị trẹo, căn bản không giữ được thăng bằng.
Lâm Lộc thấy cô quỳ trên mặt đất giống như không đứng dậy được, trong lòng cực kỳ áy náy, xin lỗi cũng rất chân thành.
"Không có gì, ngài ở trong chung cư xa hoa này của chúng tôi, khẳng định là trăm công nghìn việc, vội vàng xử lý chuyện quan trọng.
Là tôi không thấy đường, làm chậm trễ thời gian của ngài..."
Giọng nói của người phụ nữ kia có hơi quen tai khó hiểu.
Không biết vì sao, nghe thế giọng nói nhòn nhọn này, trong lòng Lâm Lộc rất không thoải mái.
Hay là trước kia đã từng gặp qua người phụ nữ này?
Lâm Lộc nhịn không được nhíu mày.
Nhưng nhất thời không nghĩ ra, hơn nữa mình là người đâm trúng người ta trước, làm sao có thể xoay người bỏ đi.
Lâm Lộc vẫn là duỗi tay đỡ cô dậy.
Cho đến khi người phụ nữ quay đầu lại.
Nhìn thấy gương mặt này, Lâm Lộc đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Không chỉ là biết, còn có xích mích.
Không, chỉ nói vậy cũng không đủ.
Người này là kẻ thù của Lâm Lộc.
Cô ta là nữ chủ quản bất động sản của chung cư này.
Lúc trước cậu bị Ninh Trí Viễn đuổi ra khỏi chung cư, thời điểm cùng đường, đã từng cầu không được bảo an để cậu về nhà.
Khi đó, chính là người phụ nữ này chống eo, kiêu căng ngạo mạn mà sai các nhân viên bảo an đuổi cậu đi.
Cậu bị bảo an ấn ở trên mặt đất, một quả cà chua đập vỡ ở trước mắt.
Trứng gà bể đầy đất, dịch trứng chảy trên đầu.
Cậu nhớ tới, lại bị đế giày nặng nề của bảo an dẫm ở trên mặt.
Trong hai mắt đẫm lệ, chính là người phụ nữ này một tay chống nạnh, một tay khác chỉ vào mũi cậu dạy dỗ.
"Nơi này của chúng tôi là chung cư xa hoa! Khách nhân đều là phi phú tức quý, cậu lại đây náo loạn, không có kết cục tốt gì! Cút ra ngoài cho tôi!"
Người phụ nữ này trang điểm đậm, lông mày thô, trừng đến to như vậy, đôi mắt là sao nhìn thấy mặt trời.
Mặt trắng bệch, đôi môi lúc đóng lúc mở, nước miếng bay tứ tung.
Hình ảnh này là dấu vết rất sâu trong đầu Lâm Lộc, muốn quên cũng không thể nào quên được.
Nữ chủ quản nhìn thấy là cậu, cũng mở to hai mắt nhìn.
Thì ra cổ họng bóp méo đến tinh tế, giờ phút này không giả bộ nữa, trực tiếp nâng cao lên tám độ -- "Lâm Lộc? Cậu là Lâm Lộc kia?! Như thế nào cậu....Ai cho cậu vào đây?"
Lâm Lộc nhịn không được mặt trầm xuống.
Mỗi tầng của chung cư này đều là thang máy nhập hộ, ngoại trừ chủ nhân căn hộ, chỉ có chủ hộ trao quyền cho khách thì khách mới có thể bước vào.
Người không liên quan đều phải chờ ở ngoài cửa, trong đại sảnh cũng rất im lặng, cũng không có công việc gì cần xử lý.
Cho nên bình thường mà nói, ngoại trừ bảo an, toàn bộ đại sảnh sẽ không có người.
Thật không rõ, tại sao lại trùng hợp như vậy, lại vừa lúc gặp trúng cô ta?
Đen đủi!
Lâm Lộc cũng không biết, đây có phải là nữ chủ quản này ở trong văn phòng nhìn thấy thang máy của Ninh Trí Viễn di chuyển, cố ý dẫm giày cao gót cộp cộp cộp chạy như bay lại đây muốn "ngẫu nhiên gặp được" —— Gần đây tập đoàn Ninh thị lại đang chiêu binh mãi mã, thông báo tuyển dụng đãi ngộ tốt đến kinh người, đương nhiên yêu cầu của thông báo tuyển dụng cũng sẽ không thấp.
Người phụ nữ này vẫn luôn muốn được chui vào xí nghiệp lớp như Ninh thị, nhưng vẫn sờ không tới cửa.
Cô ta muốn đáp được lên người Ninh Trí Viễn lâu rồi, bất đắc dĩ Ninh Trí Viễn luôn luôn đi đường mang theo gió, nếu mặt băng sương, cô ta đứng ở một bên cười quyến rũ như thế nào, Ninh Trí Viễn cũng chưa nhìn cô ta lấy một cái.
Đừng nói đáp được lên tuyến này, ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có.
Hôm nay, cô ta đây là liều mạng, tính toán da mặt dày chống chọi.
Cô ta rất tự tin vào bản thân.
Trong lòng nghĩ, tốt xấu gì Ninh Trí Viễn cũng ở chung cư này nhiều năm rồi, mỗi ngày cô ta đều trang điểm kỹ càng và thêm dáng người quyến rũ, như thế nào rồi cũng chín thôi? Không phải nói, mỹ nữ sẽ có đặc quyền sao? Chỉ là cơ hội phỏng vấn mà thôi, không quá phận đi?
Hơn nữa, hiện tại Ninh tổng người ta độc thân.
Nói không chừng, dáng người cô ta vặn vẹo tốt một chút, ngay cả việc phỏng vấn cũng không cần, trực tiếp lên ghế bà chủ!
Trong lòng nghĩ đến thật ra rất đẹp, nào biết cố ý đâm phải, lại mặt mày hớn hở, gương mặt tươi cười đón chào, kết quả đụng vào không phải là Ninh tổng, mà là Lâm Lộc?
Hắn......Hắn chẳng lẽ lại trở về vị trí cũ?
Trước kia mình làm khó dễ uy hiếp hắn......Mặt nữ chủ quản như màu đất, đầu gối mềm nhũn, lại khụy xuống lần nữa.
Cô ta ai da một tiếng thiếu chút nữa ngã như chó gặm bùn.
"Lâm tiên sinh? Ai da cậu trở lại rồi sao? Đây là đến