"Vì sao phải nói cho hắn?"
"Tại sao lại không chứ?"
"Bởi vì tôi không muốn."
"Là không muốn, hay là không dám?
Lâm Lộc, vì sao cậu lại vội vã như vậy? Quán bar này không tốt sao? Hay là chính cậu chán ghét nơi này, chính cậu không thích hương vị rượu của nơi này, hoặc là cậu cảm thấy chính tôi làm bạn rượu, thật sự không thú vị lại tự đại?"
Bác sĩ Fred cắn trọng âm ở hai chữ "chính cậu", sau đó mới trịnh trọng phun ra câu tiếp theo.
"Hoặc là, chỉ bởi vì cậu không muốn chọc giận người nào đó.
Bời vì cậu sợ hắn biết ngoại trừ hắn, thế nhưng cậu còn có lựa chọn khác bên ngoài."
"Cái gì......Lựa chọn cái gì? Ta không rõ ý của anh!"
"Đương nhiên là lựa chọn cùng bạn ra ngoài uống ly rượu.
Cái này mà còn hỏi sao? Chẳng lẽ ta ý tứ của tôi sẽ chỉ là loại lựa chọn quăng bạn trai cũ, chọn bác sĩ Fred làm bạn lữ trong cuộc sống sao?
Mặt Lâm Lộc đỏ lên.
Bởi vì lúc trước Ninh Trí Viễn nói những lời đó, trong lòng Lâm Lộc vẫn luôn đè nặng một cục đá, nặng trĩu cực kỳ khó chịu.
Mới vừa nghe đến bác sĩ Fred nói ra câu kia, phản ứng đầu tiên của cậu là thật sự nghĩ đến phương diện này.
Nhưng cậu không nghĩ tới, bác sĩ Fred nói thẳng như vậy, trực tiếp nói ra miệng?
Cậu là một cậu nhóc thành thật, lại không thể làm được việc cắn ngược lại một cái, đi trào phúng bác sĩ tự mình đa tình.
Một ngụm hỏa khí cứ như vậy nghẹn ở cổ họng, phun không ra cũng nuốt không xuống, càng thêm nghẹn đến mức mặt đỏ tai hồng.
"Như thế nào, bị tôi nói trúng rồi?"
"......"
"Nói trúng rồi cũng không có gì kỳ quái.
Vị bạn trai cũ kia của cậu, đầu óc chính là lớn lên như vậy.
Tôi nói chuyện xưa với hắn, thế nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là lo lắng cậu chạy theo tôi."
Bác sĩ Fred nâng ly rượu lên quơ quơ, ý vị trào phúng rõ ràng.
"Ngu xuẩn, ngu xuẩn mà.
Lòng tự trọng quá mạnh, tự ti cũng không yếu.
Lâm Lộc, cậu nên thả ra một cách nhẹ nhàng, đừng để hắn chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của cậu."
"Tôi không có!"
"Thật sự không có sao? Ra ngoài uống ly rượu mà thôi.
Nếu là cậu chán ghét tôi, hoặc là dứt khoát không muốn uống, đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng lý do cậu không muốn ở lại không phải là chính cậu, chỉ là lo lắng hắn sẽ không vui —— Lâm Lộc, như thế mà còn không gọi là bị hắn chiếm cứ cuộc sống thì cái gì mới gọi là?"
"......"
"Nói thật, Lâm Lộc, cho dù cậu thật sự hẹn hò cùng tôi, cho dù chúng ta làm một lần, cùng lắm thì làm sao? Hắn cũng đã là bạn trai cũ.
Cậu muốn hẹn hò cùng ai, vốn dĩ cũng là tự do của cậu.
Chỉ là tôi thấy bộ dáng này của cậu, chỉ sợ một giây đồng hồ cũng chưa nghĩ tới muốn xây dựng muốn đoạn tình yêu mới cùng người khác đi?"
Không biết bác sĩ Fred nghĩ đến cái gì, ánh mắt tối tăm.
"Có đôi khi, tôi thật sự hy vọng cậu có thể có chút suy nghĩ khác, ví dụ như đặt mình trước bạn trai cũ, không cần toàn tâm toàn ý vì hy sinh vì hắn.
Nếu không, tôi lại nghĩ đến cậu ấy......Các cậu giống nhau như vậy, có thể cậu ấy cũng ngu vậy không? Mấy năm cậu ấy biến mất, có tìm được chút an ủi từ người khác không?
Tôi sợ cậu ấy có, càng sợ cậu ấy không có.
Nếu cậu ấy không có, đó chẳng phải là cậu ấy thật sự cô độc một mình, chịu đựng ốm đau, đi đến cuối đời? Trước khi cậu ấy lâm chung, bên người lại không có một người thân.
Cái tên hỗn đản đã từng nói sẽ bảo vệ cậu ấy, lại không làm bạn với cậu ấy một ngày......Tôi không dám nghĩ, trong lòng cậu ấy sẽ có bao nhiêu khổ sở."
"Cậu ấy và cậu giống nhau, cũng là sau khi náo loạn với người yêu thì ra đi.
Tôi đã nói qua với cậu rồi đi? Chính là người bạn đã từng phản đối phương pháp trị liệu của tôi."
"......"
"Phải nói tên người yêu kia, thật là bại hoại.
Cuồng vọng tự đại, tự cho là đúng, rõ ràng chỉ là có chút thiên phú hỗn đản, lại lúc nào cũng phải đối nghịch với thiên tài chân chính! Nhưng bạn tôi lại cố tình thích hắn, chịu đựng hắn, thậm chí vì hắn từ bỏ nhiều cơ hội và vinh dự như vậy......Cậu nói có phải cậu ấy ngốc rồi không?"
"Bác sĩ Fred, có phải anh say rồi không?"
"Như thế nào, cảm cảm thấy tôi uống say phát điên?"
"Chỉ là tôi cảm thấy, bác sĩ anh là một người rất ưu tú.
Tuy rằng hôm nay biểu hiện của anh là có hơi kỳ quái, nhưng trước kia chúng ta ở chung lâu như vậy, anh đối với người bệnh cẩn thận tỉ mỉ, tận chức tận trách.
Cấp dưới của anh cũng rất thích anh.
Cho nên, anh không nên nói mình như vậy.
Cuồng vọng tự đại cái gì, khốn nạn tự cho là đúng......Thật sự là quá mức."
"Cậu......"
"Không phải sao? Tôi đã đoán sai sao? Hẳn là không có đi? Tôi nghĩ, người yêu của anh nhất định có nỗi khổ riêng.
Anh ấy không phải bởi vì anh mà lựa chọn rời đi, anh không cần tự trách như vậy."
Lâm Lộc đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thậm chí cậu sinh ra vài phần đồng tình.
Cậu cũng dần dần hiểu, vì sao vác sĩ Fred lại dao động cảm xúc kịch liệt như vậy, còn nhất định phải chọc vào giữa cậu và Ninh Trí Viễn.
Là bởi vì y nghĩ tới chính mình đi.
Bởi vì y sai lầm, người yêu đi xa tha hương.
Kết quả lại bị bệnh nặng, trước khi lâm chung cũng không thể gặp mặt một lần.
Vĩnh viễn không thể đền bù tiếc nuối......Trong lòng y sẽ khó chịu bao nhiêu.
Cho nên mười mấy năm đi qua, vẫn không có cách nào tiêu tan như cũ.
Quả nhiên, bác sĩ Fred cười khổ thừa nhận.
"Cậu đoán không sai.
Đúng vậy, tôi chính là tên khốn nạn kia.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn không giải được khúc mắc này —— Rốt cuộc là vì cái gì chứ? Tại sao Vladimir muốn biến mất, tại sao phải giấu giếm, tại sao tình nguyện cô độc mà chết đi, cũng không muốn cho too một cơ hội? Tôi biết tất cả đều là do tôi sai, nhưng cậu cho tôi một cơ hội chuộc tội đi! Vì sao cứ đi như vậy, từ đây biệt vô âm tín?
Rõ ràng là cậu nói không tin được liệu pháp của tôi, phải cho người bệnh lựa chọn cơ hội! Nhưng tới chính cậu, cậu lại lựa chọn không muốn giải phẫu, muốn đi chờ chết! Chỉ là ngón tay mà thôi, cho dù không có tay phải, cậu vẫn là Vladimir của tôi như cũ......Không thể quay lại phòng phẫu thuật thì thế nào, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau như cũ, chẳng lẽ không phải cái này quan trọng hơn tất cả sao? Lâm Lộc, tôi là lần đầu tiên gặp được người giống cậu ấy như vậy, cậu có thể cho tôi một đáp án hay không? Khi cậu lựa chọn vứt bỏ người kia của cậu, rốt cuộc là cậu nghĩ như thế nào?"
"Tôi không có nghĩ gì hết."
"Không......Cậu đang gạt tôi.
Không có khả năng, sao có thể cái gì cũng không tưởng?"
Lâm Lộc trầm mặc hồi lâu.
Cậu hiểu, điều bác sĩ chân chính muốn biết, kỳ thật không liên quan đến mình.
Y đau khổ truy tìm, chỉ vì chân tướng người kia rời đi nhiều năm trước.
"......"
Nhưng cậu cũng không thể trả lời.
Bởi vì kỳ thật cậu cũng cần một đáp án cho mình.
"Bác sĩ.
Tôi thật sự không nghĩ gì hết.
Bởi vì tôi là bị buộc bất đắc dĩ, tôi không có lựa chọn.
Không chỉ là hiện tại, cho tới nay tôi đều không có lựa chọn.
Tôi cũng đã từng cho rằng tôi có, đã từng cho rằng lựa chọn của tôi mãi mãi sẽ là hắn.
Hơn nữa trước kia tôi cũng không biết, thì ra lựa chọn đều là biểu hiện giả dối.
Bởi vì mỗi lần tôi đều chọn hắn mà thôi, cho nên hắn