"Bác sĩ Fred......Vì sao không cho tôi uống rượu......"
Lâm Lộc đã ghé vào trên bàn thủy tinh, ly rượu chạm vào đổ vài cái.
Hương thơm rượu chảy theo cánh tay cậu, tay áo ướt một mảng to.
Bác sĩ Fred không hình không trạng mà nằm liệt trên sô pha, đẩy cậu một phen.
"Đứng lên, trở về."
"......Rượu của tôi đâu? Tôi vẫn muốn.....Uống!"
"Thật là say rồi? Được đi."
Bác sĩ Fred đỡ sô pha đứng lên, lung lay hướng một bên vẫy tay.
"Anh còn không qua đây là đang đợi cái gì? Thật muốn để tôi đưa cậu ấy về khách sạn sao —— Bạn trai cũ tiên sinh?"
Trong một góc kia không có bàn, cũng không có ghế dựa.
Chỉ có vài thực vật dây leo được trang trí làm cảnh, dài hơn một mét với phiến lá rộng rũ xuống dưới, làm không khí quán bar càng thêm mê huyễn.
Nếu không nhìn kỹ, không nhìn ra phía sau có một người trốn ở đó.
Đặc biệt là lúc người đó đứng không nhúc nhích.
Mới vừa rồi Ninh Trí Viễn chính là như vậy.
Giống như hòa thành một thể với cái bóng của góc tường và phiến lá xanh to rộng, tối tăm mà nhìn chăm chú tất cả những gì trước mắt.
Cho dù giờ phút này đi ra, hắn không có biểu cảm gì.
Ánh đèn chiếu xạ ở trên mặt, bóng đen trên mặt ngày càng đậm.
Ninh Trí Viễn nhìn chăm chú vào Lâm Lộc.
Lâm Lộc vô tri vô giác mà ghé ở trên bàn, hàng lông mi dài rũ xuống tạo thành cái bóng mờ trên gương mặt.
Theo hô hấp, vai lưng phập phồng.
Đương nhiên rung động một chút, không biết là thật sự ngủ rồi, hay là chỉ men say quá sâu.
Ninh Trí Viễn vươn tay, nhẹ nhàng bao trùm ở hai mắt Lâm Lộc.
Lông mi dày và dài khẽ run, như lông chim cào qua lòng bàn tay.
"Tiểu Lộc, chúng ta về nhà."
Nói xong câu này, hắn không hề mở miệng.
Mà là trầm mặc cởi áo khoác, mềm nhẹ mà đáp ở trên vai Lâm Lộc, lại cẩn thận quấn chặt.
Lâm Lộc cúi đầu nằm bò, đầu tóc mềm mại có hơi rối loạn.
Ninh Trí Viễn liền dùng ngón tay chải vuốt chỉnh tề cho cậu, vén ở bên tai.
Sau đó, Ninh Trí Viễn chặn ngang bế cậu lên, dính sát vào trái tim.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn người trong lòng, hướng đi ra phía ngoài.
"Chờ một chút!"
Rốt cuộc bác sĩ Fred mở miệng.
"Anh không có gì muốn hỏi sao?"
"Không có."
"Bao gồm bệnh của cậu ấy?"
"Bao gồm bệnh của cậu ấy."
"......"
"Cho dù tôi hỏi, anh sẽ nói cho tôi sao?"
"Cái này sao, cũng đúng.
Tôi phải tôn trọng ý nguyện của cậu ấy.
Chờ cậu ấy tỉnh lại, anh có thể tự mình đi hỏi cậu ấy."
"Vậy được.
Chờ cậu ấy tỉnh lại, tôi tự mình đi hỏi cậu ấy."
"Anh......"
Biểu hiện của Ninh Trí Viễn quá mức khắc chế, ánh mắt lại áp lực như vậy, dường như là mưa rền gió dữ bị phong ấn.
Phản ứng này bác sĩ Fred có thể đoán trước được, ngược lại khiến trong lòng y không dễ chịu.
Y lại duỗi tay ngăn Ninh Trí Viễn lại lần nữa.
Do dự một lát, y thấp giọng hỏi.
"Anh sẽ không thật sự nhốt cậu ấy lại chứ?"
Rốt cuộc Ninh Trí Viễn nhìn y một cái.
Nhưng hắn không nói chuyện.
Chỉ là lạnh lùng mà nhìn chằm chằm tròng mắt bác sĩ Fred.
Như là muốn xuyên thấu qua cặp đồng tử kia, thấy rõ ràng vận mệnh quỷ quyệt khó lường nào đó.
Ánh mắt này khiến trong lòng bác sĩ rùng mình.
"Chẳng lẽ anh thật sự......"
"Nếu tôi muốn, đương nhiên tôi có thể.
Nhốt lại thì làm sao? Thậm chí tôi có thể chân chính cầm tù cậu ấy.
Thành phố này hoặc là một thành phố khác, hoặc ra nước ngoài.
Cậu ấy thích nơi nào? Trang viên hay là sơn cốc, hay là trong rừng? Lựa chọn tốt nhất, đương nhiên là đại dương mênh mang cùng một hòn đảo, ngoại trừ tôi và người của tôi, sẽ không có bất luận kẻ nào tiếp cận.
Hoặc là tôi còn có thể làm nhiều hơn như thế.
Tôi có thể cột xiềng xích ở trên cổ cậu ấy, cũng có thể cấy chip định vị vào người cậu ấy, có cái gì khó? Tôi cũng có thể tiêu hủy tin tức thân phận của cậu ấy, căn bản không tồn tại ở thế giới này, rời khỏi tôi cậu ấy khó đi một bước.
Còn có cái gì, hửm? Tìm một người thôi miên tẩy não cậu ấy, khiến cậu ấy chỉ nhớ rõ tôi, lại không nhớ rõ bất kỳ người nào khác? Hoặc là làm đến cùng hơn nữa, chém đứt tay chân cậu ấy, để cậu ấy thật sự biến thành búp bê, mỗi ngày bị tôi ôm vào trong ngực như hình với bóng, tôi tự tay hầu hạ cậu ấy một ngày ba bữa, chăm sóc cậu ấy suốt cuộc đời này?"
Hắn càng nói, sắc mặt bác sĩ Fred càng khó nhìn, đến cuối cùng đã kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, men say đã bị doạ tỉnh hơn phân nửa.
"Anh......Anh là nói thật?"
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Không có khả năng là nghiêm túc, cái này quá điên cuồng!"
"Đúng vậy, cái này quá điên cuồng.
Nhưng vậy thì thế nào? Vì giữ lại cậu ấy, biến thành kẻ điên thì sao chứ, loại người như các anh muốn thấy tôi như thế nào, anh cho rằng tôi thật sự để ý? Muốn chỉ chỉ trỏ trỏ, tùy tiện các anh làm, muốn nghị luận hay là phẫn nộ như thế nào, tùy các anh! Chỉ cần Tiểu Lộc ở bên cạnh tôi, điên rồi thì có làm sao......Nhưng tôi muốn chính là cậu ấy, là Tiểu Lộc của tôi, không phải một cái vỏ rỗng!"
Một tiếng gầm nhẹ, một mảnh tĩnh mịch.
Lâm Lộc ở trong lòng ngực hắn bất an động động.
Nhưng cậu không mở to mắt.
"Những suy nghĩ anh cảm thấy điên cuồng, vẫn luôn xoay chuyển trong đầu tôi.
Tính từ ngày cậu ấy rời đi, cho tới hôm nay, một trăm hai mươi mốt ngày.
Mỗi ngày không có ngày nào không mượn rượu đi vào giấc ngủ, mỗi một mộng cảnh —— Tôi không biết đó xem như là mộng đẹp hay là ác mộng, nhưng cậu ấy vẫn luôn ở đây.
Mặc kệ là bó dây thừng, mang còng, vây khốn hai chân hay là che hai mắt lại......Tôi biết cậu ấy ở nơi đó, cậu ấy thuộc về tôi, rốt cuộc cậu ấy đi không được, không bao giờ rời khỏi tôi.
Chỉ cần cậu ấy ở đây, mộng đẹp hay là ác mộng thì làm sao, tôi lại nguyện ý sống ở trong mộng, không tỉnh lại cũng không hề gì! Trong mộng cậu ấy mãi mãi yêu tôi, cho dù tôi làm cái gì.
Trong mộng cậu ấy cũng không hề là máu thịt mơ hồ, cậu ấy là ngôi sao của tôi, thần minh của tôi, cậu ấy sẽ không hỏng mất, càng sẽ không bị tôi hủy thành mảnh nhỏ!"
"Cho nên đó là mộng, cũng chỉ có thể là mộng.
Trong mộng tôi đã điên rồi, bên ngoài tôi cần phải bảo trì lý trí......Anh cho rằng tôi sợ tôi điên rồi? Ha, tôi căn bản không để bụng......Nhưng tôi sợ tôi sẽ gây nên hậu quả xấu mà mình không khống chế được......Trong đầu tôi có một ác ma.
Hắn vẫn luôn dụ hoặc tôi.
Hắn nói nhỏ ở bên tai, vì sao không thể đem biến giấc mơ của ngươi thành sự thật!"
"Tôi vẫn luôn đang áp chế nó, ác ma trong lòng kia.
Tôi sẽ không thua.
Tôi là Ninh Trí Viễn mà, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thua!"
"Nhưng mà tôi nhớ cậu ấy, đó là Tiểu Lộc của tôi mà.
Tôi khát vọng cậu ấy giống như điên, tôi muốn cậu ấy, đó là cái động đen trong lòng tôi, mãi mãi cũng không thể thoả mãn.
Tôi muốn cho cậu ấy chỉ nghĩ đến tôi, chỉ nhìn tôi......Thậm chí tôi còn không dám đi điều tra cậu ấy đang ở nơi nào, cậu ấy đang làm cái gì, không dám thỏa mãn khát vọng một chút, bởi vì tôi sợ ác ma trong đầu tôi, tôi sẽ không khống chế được chính mình......Anh biết cái