Ninh Trí Viễn mở bàn tay Lâm Lộc ra nhìn nhìn, nhíu mày lại.
Vết thương kia rất sâu, da thịt hai bên có hơi toạc ra, lộ ra thịt non màu hồng nhạt bên trong, còn chảy máu không ngừng.
Hắn sờ sờ túi, đột nhiên nhớ tới, hắn đã ném khăn tay cho nam sinh ngu ngốc kia.
"Miệng vết thương có hơi sâu.
Bảo bối, khả năng chúng ta nên đến bệnh viện đi."
"Trung tâm chăm sóc khách hàng ở đó."
Lâm Lộc lập tức nói tiếp.
Cậu vươn tay chỉ về phía trước, vài giọt máu theo động tác vẽ ra một đường cong, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Vừa rồi em nhìn thấy, quẹo qua giao lộ không xa lắm.
Trí Viễn ca, chúng ta đến đó là được rồi! Có thuốc hạ sốt cũng có băng cá nhân, vết thương nhỏ như vậy, xử lý một chút hoàn toàn không có vấn đề."
Nhìn chuỗi vết máu trên mặt đất, Ninh Trí Viễn nhíu mày.
"Như vậy còn không muốn đi bệnh viện? Cái này không phải băng cá nhân là có thể xử lý được.
Làm không tốt, lỡ đâu nhiễm trùng thì sao?"
"Nào có nghiêm trọng như vậy....."
"Tại sao không có? Anh thấy nhiều vết thương so với em thấy hơn rất nhiều."
"....."
"Đi, chúng ta đến bệnh viện."
"Em không muốn đi."
"Nghe lời.
Cái này không phải là chuyện có thể tùy hứng."
Lâm Lộc không hé răng.
Nhưng cậu cũng không động đậy.
Đầy mặt cậu không vui, mím môi nhìn bàn tay mình chằm chằm.
Miệng vết thương khá lớn, máu còn chảy ra bên ngoài.
Đúng là không nhỏ, nhưng nếu so với bệnh ở chân cậu, cái này tính là gì?
Cậu còn bao nhiêu thời gian chính cậu rõ ràng.
Số lần còn có thể chơi vui vẻ điên cuồng với Trí Viễn ca, chỉ sợ cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu dựa theo tiêu chuẩn này, một chút vết thương nhỏ này lại phải đến bệnh viện.
Vậy lấy thân thể hiện tại của cậu, cũng nên nằm ở trong phòng bệnh, quãng đời còn lại không được bước ra khỏi cánh cửa.
"Tiểu Lộc, đi thôi."
"Đi đâu?"
Lâm Lộc là biết rõ còn cố hỏi, trong giọng nói cũng mang theo quật cường.
Nhưng Ninh Trí Viễn căn bản không nghe thấy.
"Đi bệnh viện.
Trước tiên băng bó cho em một chút, tiêu độc vết thương hoàn toàn.
Sau đó nếu còn đủ thời gian, tôi đưa em đi ăn cơm, chúng ta còn có thể đi xem phim hoặc là biểu diễn.
Vốn dĩ công viên trò chơi quá ầm ĩ, chúng ta chơi vài tiếng đồng hồ cũng đủ rồi."
"Ai nói đủ rồi?"
Lâm Lộc quay mặt qua chỗ khác.
"Em không muốn xem phim, cũng không muốn xem biểu diễn.
Em muốn ở công viên trò chơi.
Vết thương nhỏ này ngừng chảy máu là không có việc gì."
"Em có thể không tùy hứng như vậy được không?"
"Anh có thể đừng xen vào việc của người khác được không!"
Đột nhiên Lâm Lộc rống lên một tiếng.
Cậu quay đầu nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, tốc độ nói càng lúc càng nhanh.
"Tay của em, máu của em, chính em cũng không cảm thấy đây là chuyện gì lớn, anh quản nhiều như vậy làm gì?"
"...."
"Nói cái gì mà anh thấy vết thương của em nhiều hơn em thấy -- Anh nhìn lại trên người anh chưa? Anh cũng có đến bệnh viện sao? Không có đi? Lần trước ở trên hải đảo, bụng anh bị người ta thọc một dao, thiếu chút nữa cũng lòi ruột ra ngoài! Tại sao không thấy anh đi bệnh viện chứ, tại sao còn anh còn chạy loạn đòi nhảy xuống biển, còn đánh nhau với người ta! Anh có thể làm chủ chính anh, đến chỗ em lại không được? Đây là đạo lý gì?"
Lâm Lộc càng nói càng lớn tiếng.
Ninh Trí Viễn thì sao? Là càng nghe càng hoài nghi nhân sinh.
Đây là Tiểu Lộc của hắn sao? Người luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, luôn là tươi cười ấm áp, muốn mở miệng nói chuyện cũng là hơi do dự, Tiểu Lộc chưa từng lớn tiếng với người khác?
Tại sao đột nhiên thích cãi nhau như vậy? Mình cũng chưa nói gì, để cho cậu đi băng miệng vết thương lại mà thôi....!
Trước nay Ninh Trí Viễn luôn chuyên quyền độc đoán, giờ phút này khí thế lại lùi xuống.
Lâm Lộc còn đang tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hai người đối nhau, Ninh Trí Viễn còn chưa kịp mở miệng, Lâm Lộc đã nặng nề mà "hừ" một tiếng.
....Xem ra là rất bất mãn.
Một tiếng "hừ" khiến Ninh Trí Viễn không còn một chút tự tin, khi nói chuyện cũng lộ ra tia chột dạ.
"Ở hải đảo nào có giống như vậy.
Đó không phải là tôi không có cách nào khác sao."
"Hiện tại em cũng không có cách nào khác."
"Tiểu Lộc, em muốn nói đạo lý sao.
Khi đó hoặc là bị mang theo vết thương đấu cũng bọn họ, hoặc là sẽ chết ở đó, đây chính là chuyện muốn mạng, cho nên mới gọi là không có cách nào khác.
Em chơi ở công viên trò chơi mà thôi, tại sao lại không có cách nào khác?"
"Đương nhiên em không có cách nào khác! Đây không phải là em chơi ở công viên trò chơi, em đây là hẹn hò cũng học trưởng em thích -- Em không hẹ hò rất lâu rồi, đây là lầu đầu tiên của chúng ta sau khi gương vỡ lại lành, kỳ khảo sát anh có hiểu không? Kỳ khảo sát! Rất quan trọng! Biểu hiện của anh ấy trực tiếp khiến em quyết định có muốn hòa hợp với anh ấy hay không anh biết không?"
"Cái gì?"
Đôi mắt Ninh Trí Viễn trừng lớn.
Không phải chúng ta đã hòa hợp sao?
Ngày đó em ở trong lồng ngực tôi, gật đầu đồng ý với tôi mà!
Tại sao là có kỳ khảo sát chui từ đâu ra! Cái gì gọi là kỳ khảo sát chứ, không hài lòng còn muốn rút lui đúng không? Vậy hôm nay vừa kéo vừa ôm lại vừa hôn cùng tôi tính là cái gì, chẳng lẽ là thử dùng trước?
Lúc này đây đâu chỉ là hoài nghi nhân sinh.
Ninh Trí Viễn cảm giác thế giới quan của mình sắp sụp đổ rồi.
Nhưng Lâm Lộc vẫn hùng hổ như cũ.
"Cho nên tại sao anh muốn can ngăn em, vì sao phải xem vào việc của người khác? Em vui thế nào là chuyện của em.
anh một hai phải đuổi em đi, là muốn phá hư buổi hẹn hò của em và anh ấy sao? Người ta nói buổi hẹn hò đầu tiên mà không thoải mái, khẳng định về sau sẽ không thể vui vẻ ở bên nhau.
Anh muốn làm gì, muốn hại em và anh ấy một phách hai tan sao?"
"Cái gì mà một phách hai tan chứ! Tiểu Lộc, em đừng nói loạn nữa! Cái này lung tung rối loạn...."
"Anh mới là không được nói loạn!"
Chát.
Móng vuốt nhỏ còn mang theo máu, một cái tát liền kêu bên miệng Ninh Trí Viễn.
"Anh câm miệng! Tại sao anh lại phiền như vậy? Ai từ đâu chui ra đây? Học trưởng của em đâu? Anh trả học trưởng của em lại cho em!
Học trưởng của em rất ngoan em nói cái gì anh ấy cũng nghe em, không giống như anh sẽ căng thẳng, té ngã liền phải cắt quần em, vết thương trên tay em lại muốn đuổi em đi ra ngoài! Em cảm thấy ra ngoài cùng anh thật là thất sách, em muốn đi tìm học trưởng của em! Tìm không thấy thì em tự chơi một mình, dù sao em cũng không đi bệnh viện!"
"......"
Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ninh Trí Viễn thật sự không biết nói gì mới tốt, Lâm Lộc cũng đã nói xong.
Không khí trầm mặc vi diệu lan tràn, rốt cuộc Lâm Lộc cũng không nhịn được.
Cậu nhỏ giọng nói.
"Em thật sự đi đấy."
"......"
"Nếu không ai nói ngăn em lại, em liền......Em liền tự mình đi đó."
"......"
"Em đi đây, tạm biệt."
Xấu hổ trầm mặc, Lâm Lộc buông tay đang che miệng Ninh Trí Viễn ra, xoay người muốn đi.
Ban đầu cậu đi rất nhanh, tạch tạch tạch liền đến đường nhỏ cuối.
Nhưng chuyển đến ngã rẽ, bước chân lại chậm lại.
—— Có lẽ nên nghe anh ấy nói.
—— Có lẽ, thật là mình quá tùy hứng.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu.
Không lý do mà mắt Lâm Lộc nóng lên, mũi cũng chua xót.
Đương nhiên cậu biết cái gì là "đúng".
Sinh mạng của tuổi trẻ, cậu vẫn luôn nỗ lực làm chuyện