Bác sĩ Fred nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, muốn kiếm một chút đồ trên mặt hắn -- Đột nhiên cảm xúc mất khống chế, thống khổ mà thét chói tai, hoặc là chợt cuồng nộ?
Y cũng không biết y muốn nhìn thấy cái gì.
Có lẽ cái gì cũng không phải.
Có lẽ đây chỉ là toàn bộ cách luân hồi của y, đã từng cứu rỗi mình mà thôi.
Ít nhất anh đã biết.
Y nghĩ.
Nếu đã biết, anh còn có thể làm cái gì.
Mà y năm đó, lại hoàn toàn không biết gì đối với tất cả.
Lúc Vladimir lẻ loi nằm ở trong giáo đường nông thôn, ngay phương tiện cơ bản cũng không có, không ai làm bạn, cũng không có thuốc giảm đau.
Trong lúc đau nhức, một mình thở ra một hơi cuối cùng......Y lại thoải mái ở chung cư, ngồi đối với bếp lò uống whiskey.
Uống say, còn phải mắng một câu Vladimir đáng giận, trách hắn tùy hứng! Trách hắn phá hủy thành quả học thuật của mình, còn có mặt mũi chạy trốn không có bóng dáng!
Xoẹt một tiếng, là quyển sách trên tay bị nắm chặt, xé rách thành một đường thật lớn.
Bác sĩ Fred bình tĩng lại, ngước mắt lên.
Ninh Trí Viễn không hề nhúc nhích.
Giống như là một pho tượng.
Hắn không có tức giận, cũng không có dấu hiệu mất khống chế.
Nhưng bác sĩ Fred lại cảm giác được không đúng.
Hắn tựa như một ngọn đuốc lụi tàn.
Âu phục giày da áo mũ chỉnh tề, chỉ nhìn bên ngoài, tựa hồ còn rất cường hãn, nhưng thật sự trong lòng dạ người này đã tan thành mây khói.
Cho người ta một loại ảo giác, dường như giây tiếp theo, hắn sẽ sụp đổ từ trong ra ngoài từng chút một, ngay cả xương cũng không tồn.
"Này?"
Bác sĩ Fred không thể không lên tiếng.
Y ẩn ẩn có hơi hối hận, thuốc này có phải quá nặng hay không?
"Bạn trai cũ của Lâm Lộc, anh ngây ngẩn ở chỗ tôi làm? Không có việc gì thì cút đi, tôi còn có việc."
Tựa hồ là bị mấy chữ "bạn trai cũ của Lâm Lộc" kích động, rốt cuộc Ninh Trí Viễn ngẩng đầu.
Hai tay hắn đè đè ở trên mặt, biểu tình rất mỏi mệt.
"......Ninh Trí Viễn."
"A?"
"Tôi nói, tên của tôi là Ninh Trí Viễn.
Là bạn trai của Lâm Lộc không sai......Hoặc là như anh nói, là bạn trai cũ."
Ninh Trí Viễn cười cười.
Cái loại bễ nghễ ẩn ẩn kiêu ngạo này không nhìn ra một chút nào.
Hiện tại, ngồi ở chỗ này chính là một người thương tâm, nghèo túng, người đàn ông hai bàn tay trắng.
Tựa như một con chó bị lưu lạc.
Mưa lạnh nện xuống, nó vẫn chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước như cũ.
Không cần sốt ruột nữa, cũng không cần lên đường.
Bởi vì phía trước cũng chỉ có mưa lạnh băng, cũng không có nhà có thể trở về.
Bởi vì Lâm Lộc đã từ bỏ hắn.
Cũng nhân tiện từ bỏ chính mình.
Ninh Trí Viễn cười khổ một tiếng, vươn tay đến hộp thuốc đặt trên bàn.
"Có thể chứ?"
"Cứ tự nhiên."
Vì thế hắn liền cầm lấy hộp thuốc, châm cho mình một điếu.
"Chuyện giữa tôi và Lâm Lộc, anh biết không?"
"Thẳng thắn mà nói, không có hứng thú biết."
"Phải không."
Ninh Trí Viễn không tính toán phản ứng lại bác sĩ Fred.
Hắn lo xoa mặt, tiếp tục nói tiếp.
"Tôi tên Ninh Trí Viễn.
Đã ở bên Lâm Lộc hơn sáu năm......Lúc đại học bọn tôi đã ở bên nhau.
Khả năng anh không biết, cậu ấy không có gia đình.
Mẹ cậu ấy không phải là người đứng đắn.
Có vài phần tư sắc, lại không an phận, luôn muốn dựa vào đàn ông để trở thành một phu nhân nhà giàu.
Cho nên từ nhỏ cậu ấy liền cùng mẹ cậu ấy xách theo hành lý, dọn đến nhà của một người đàn ông.
Lúc không có đàn ông thì ở tại xóm nghèo.
Sau đó cậu ấy đến học viện quốc......"
"Trường học kia không tồi, nhưng học phí không nhỏ.
Ít nhất, không phải một đứa trẻ không có gia đình có thể gánh vác.
Cho nên, là anh giúp cậu ấy nhảy ra hố lửa? Loại hoàn cảnh trưởng thành này, cũng khó trách cậu ấy sẽ yêu anh."
"Anh sai rồi.
Người giúp cậu ấy nhảy vào hố lửa không phải tôi."
Tay cầm điếu thuốc bắt đầu run.
Ninh Trí Viễn hung hăng ngậm đầu thuốc lá vào trong miệng, dùng sức hút một ngụm.
"Cuối cùng đẩy cậu ấy trở lại hố mới là tôi."
"Thời gian bảy năm.
Đầu tiên là tôi huỷ hoại việc học của cậu ấy, mộng tưởng và tương lai, lại đuổi đi bạn, thầy.
Ngay cả một phòng vũ đạo cậu ấy mở để giải buồn, cũng bị tôi buộc phá đi.
Biết rõ là mẹ cậu ấy là đồ tiểu nhân lợi dụng, tôi còn không tin tưởng cậu ấy, cuối cùng để cậu ấy bị buộc đến đường cùng, tứ cố vô thân.
Tôi không thích trong ánh mắt của cậu ấy còn nhìn người khác ngoại trừ tôi.
Cho nên cuối cùng, bên người cậu ấy cũng chỉ dư lại mình tôi.
Nhưng lúc ở trong mắt cậu ấy thật sự cũng chỉ có tôi......Ta lại bởi vì một chuyện nhỏ, quyết định muốn đuổi cậu ấy đi.
Khi đó, cậu ấy thật sự không có nơi có thể đi.
Vì thế, cậu ấy liền rơi vào trong tay một tên biến thái.
Nhưng mà tên biến thái kia lại không làm gì cậu ấy......Bởi vì tôi ở đây.
Chỉ cần tôi không cho phép, không ai thật sự có thể làm gì cậu ấy."
Ninh Trí Viễn rũ mắt, trào phúng mà cười vài tiếng.
Một điếu thuốc hút đến cuối cùng, mí mắt hắn đỏ lên, như là uống say.
Một tay chống đầu, ngón tay cắm vào tóc.
Giọng nói vừa nhẹ vừa loạn.
"......Kết quả, cuối cùng người thật sự làm gì cậu ấy, không phải người khác, mà là tôi."
"Tôi cưỡng gian cậu ấy.
Sau đó hung hăng mà nhục nhã cậu ấy.
Trước công chúng, tôi dẫm lên mặt cậu ấy mắng cậu ấy là kỹ nữ, chà sát tiền lên mặt cậu ấy, sau đó đuổi cậu ấy ra ngoài."
Đồng tử bác sĩ Fred chấn động.
Y khó có thể tin mà nhìn Ninh Trí Viễn.
Nhưng y chẳng thể nghĩ tới chính là Ninh Trí Viễn còn chưa nói xong.
"......Sau đó cậu ấy tự sát.
Cuối mùa thu, cậu ấy nhảy vào hồ nước lạnh băng.
Cái hồ kia, là nơi lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò, tôi dẫn cậu ấy đến đó.
Anh biết không? Cậu ấy sợ mình chết không thành, trước khi nhảy xuống còn còn cắn nát cánh tay mình -- Sống sờ sờ cắn xuống thịt, chỉ vì chảy nhiều máu, ngàn vạn lần đừng bị cứu trở về tới.
Nhưng cậu ấy vẫn là bị cứu trở lại.
Người ta giấu cậu ấy trên một hòn đảo nhỏ, lại vì trốn tôi.
Tôi nghe nói lần đó cậu ấy rất sợ người, mất ngủ cũng rất nghiêm trọng.
Tôi còn nghe nói, dạ dày cậu ấy đau đến ăn không vô, có người nói với cậu ấy một lời cậu ấy cũng sẽ căng thẳng đến muốn nôn ra."
Đầu mẩu thuốc lá bị dùng sức ấn ở trên bàn, để lại một vết cháy đen khó nhìn.
Nhưng bác sĩ Fred không chú ý tới.
Y nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm.
"Sau đó, anh vẫn là không buông tha cậu ấy.
Đúng không?"
"......Đúng."
Bác sĩ Fred lộ ra biểu tình khôn kể.
"Ninh Trí Viễn tiên sinh, thứ tôi nói thẳng, loại tình thú giống như huấn chó của các anh làm tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi đổi ý rồi.
Rôi không muốn nghe nữa.
Ninh Trí Viễn tiên sinh, lúc anh cút đi, làm phiền thuận tay đóng cửa phòng giúp tôi, cảm ơn anh."
"Làm sao kích động như vậy? Những việc này, hẳn là anh biết đi."
"Làm sao tôi lại biết mấy chuyện ghê tởm như vậy? Anh cho rằng Lâm Lộc không biết xấu hổ giống như anh, sẽ lấy chuyện này đi tuyên dương nơi nơi sao?"
"Anh không phải bác sĩ của cậu