"Bác sĩ, anh không hiểu.
Giữa tôi và Tiểu Lộc......Tôi nợ cậu ấy quá nhiều.
"
"Cho nên? "
"Tôi không có khả năng yêu cầu cậu ấy vì tôi mà sống.
Tôi không có tư cách này.
"
"Cái này thật ra tôi tin.
Nhìn bộ dáng ương ngạnh hung tàn bộ kia của anh đã biết Lâm Lộc đi theo anh sợ là ăn rất nhiều đau khổ.
Tính cách như cậu ấy......Đại khái cũng là chỉ biết nhẫn nhục phụ trọng, chỉ biết nghĩ giùm tên hỗn đản đối diện, cũng không nghĩ cho mình.
"
Không biết nghĩ tới ai, ánh mắt bác sĩ Fred trầm xuống.
Y thở dài.
"Nhưng mà Ninh Trí Viễn tiên sinh, anh cũng nên biết.
Cho dù anh chưa từng có lỗi với cậu ấy, anh cũng không có tư cách yêu cầu cậu ấy sống vì anh.
Tình yêu như vậy quá nặng nề, không ai có thể đeo được trên lưng.
Chỉ là, anh càng phải biết rằng -- vì anh và bởi vì anh, hai từ này hoàn toàn không giống nhau.
Anh không tư cách kêu cậu ấy sống vì anh.
Nhưng anh lại không nghĩ tới, để cậu ấy bởi vì anh mà không muốn chết, cho dù cậu ấy đã không còn chân, cũng có thể có tương lai rất tốt!"
"Nhưng cậu ấy xem vũ đạo......"
"Mặc kệ cậu ấy xem vũ đạo là gì, ước mơ cũng vậy cuộc sống cũng vậy, cậu ấy cũng từng bỏ vũ đạo vì anh.
Tôi không muốn phỏng đoán vị trí của anh trong lòng cậu ấy là gì, nhưng chính anh nên hiểu rõ."
Bác sĩ Fred không kiên nhẫn mà chặn ngang lời hắn.
"Xét đến cùng, anh nợ cậu ấy không phải sao? Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
Ngược lại anh chết cho xong việc? Đây là muốn quỵt nợ? "
Ninh Trí Viễn ngưng mắt không nói, bác sĩ cũng không tính toán nghe hắn nói gì.
Dù sao những lời có thể nói cũng đã nói xong.
Mười năm, y ở trong thống khổ và hối hận suy nghĩ rõ những việc này, cũng đều nói ra.
Đường kế tiếp nên đi như thế nào, có thể đi qua bụi gai phía trước hay không? Hay là cuối cùng vẫn sẽ đi đến đường cùng?
Cái này chỉ có thể xem Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn.
Người ngoài như y không quản được nhiều như vậy.
Thở dài một hơi, bác sĩ đẩy cửa mà đi, lúc này đây không quay lại nữa.
Cả buổi chiều, bệnh viện cũng không thấy bóng dáng của y.
Nhưng thật ra trong rừng cây truyền đến tiếng harmonica.
Du dương uyển chuyển, như khóc như tố.
Như là như muốn tố tưởng niệm vô tận, rồi lại hàm chứa chút hy vọng, giống như đang mong một hồi âm.
Trong đại sảnh, một người bệnh cao tuổi ngồi ở trên xe lăn quay đầu lại, nhịn không được nói với nữ y tá bên cạnh -- "Đây là tình ca của Slavic.
Mùa xuân se lạnh, thiếu niên đứng ở trên phiến đá cao cao bên bờ sông, đám sương cách mặt sông như một tấm lụa, kêu gọi tên người trong lòng ở bờ bên kia.
Sương mù tràn ngập, không thấy rõ bóng người đối diện.
Nhưng nếu là có một tiếng ca đáp lại, hắn liền biết người mình yêu ở bờ bên kia."
Nói tới đây, trong ánh mắt mờ mờ của ông lão kia lại bốc cháy lên vài phần sáng rọi.
"Cũng đã cũ rồi, hẳn là không có nhiều người sẽ thổi nó.
Rất lâu rồi không nghe......Không biết người thổi harmonica là ai?"
Không ai trả lời, ông lão tự nhủ cười nói.
"Mặc kệ là ai, tôi cũng phải đến mà nghe.
Đợi lát nữa đại khái sẽ không nghe được -- Thâm tình như vậy, người yêu của hắn nghe thấy được, nhất định sẽ tới gặp mặt hắn nhanh thôi?"
Vì thế ông liền dừng bánh xe, ở một bên nhắm mắt lại hưởng thụ, một bên dùng tay chỉ huy nhịp điệu.
Nhưng mà rất kỳ quái, khúc nhạc này vẫn luôn không dừng.
Thẳng cho đến khi ông lão nhân ngủ ở trên xe lăn, nữ y tá nhẹ nhàng đẩy ông trở lại phòng bệnh.
Trong đại sảnh không có một bóng người, sắc trời cũng dần dần ảm đạm xuống.
Cuối cùng hoàng hôn cũng biến mất từ trong rừng cây.
Trời tối.
Khúc nhạc kia vẫn là không dừng.
Vị kia thấp giọng kêu gọi người yêu cũng vĩnh viễn sẽ không tới.
[Hai mươi tám tiếng đồng hồ sau]
Sắc trời đã tối.
Lâm Lộc trong phòng bệnh, ngoại trừ dụng cụ theo dõi phát ra tiếng máy móc tít tít cũng không còn động tĩnh gì khác.
Phòng cũng không bật đèn, trên màn hình theo dõi có ánh sáng nhạt mỏng manh dịu dàng.
Ninh Trí Viễn ghé vào mép giường.
Mà vừa lúc bác sĩ Fred đến kiểm tra phòng, thấy bộ dáng này của hắn rất khinh thường mà bĩu môi.
Sau đó dùng một chân đá đá hắn.
"Mỗi ngày anh đều ghé vào nơi này, không sợ bên hông bàn nứt ra sao? Bên kia lại không phải không có giường, muốn ngủ lại không đi lên giường ngủ?"
"Tôi muốn bồi cậu ấy."
"Cũng không có đuổi anh đi! Cái giường kia cách cậu ấy không đến một mét!"
"Đúng vậy, bác sĩ anh nói đúng."
Ninh Trí Viễn xoa xoa mặt, cười khổ một tiếng.
"Nhưng mà nằm ở đó sẽ không nhìn rõ cậu ấy.
Nhìn không thấy cậu ấy, tôi không cảm thấy an tâm.
"
Bác sĩ Fred không nhịn được, xem thường thiếu chút nữa bay lên đến trời.
Ghê tởm.
Được.
Lâm Lộc tại sao cậu còn chưa tỉnh? Nhanh nhanh tỉnh lại, để tôi thuận tình hợp lý đuổi hai người các cậu ra ngoài! Mẹ nó cẩu lương siêu tiêu độc không dứt, ngấy chết tôi.
Cơm cũng sắp ăn không vô nữa!
Cũng không biết bác sĩ Fred tố cáo, có phải vận mệnh chú định kinh động tới vị thần linh nào.
Đúng lúc này, một chuỗi tiếng cảnh báo dồn dập đột nhiên vang lên.
"Tích tích tích......"
Hai người chợt quay đầu.
Trên thiết bị y tế lớn bé trên người Lâm Lộc có một ánh sáng đỏ lập lòe.
Con số trên màn hình cũng nhảy lên không ngừng, đó là nhịp tim của Lâm Lộc!
"Tiểu Lộc! "
Ninh Trí Viễn nhảy dựng lên nhào qua, động tác của bác sĩ Fred lại càng nhanh hơn so với hắn.
"Đừng làm vướng chân, ngu xuẩn! Lâm Lộc muốn tỉnh, nhưng cơ thể cậu ấy đã lâu không hoạt động, tim cậu ấy sắp chịu không nổi! Đi lấy dưỡng khí, đừng chắn đường -- mau đi!"
Rất nhanh, mặt nạ dưỡng khí đã bao trùm lên mặt Lâm Lộc, động tác tay của bác sĩ Fred hoa cả mắt, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Hơn mười phút thi cứu, rốt cuộc Lâm Lộc cựa quậy thân thể không ngừng cũng dịu xuống, biểu cảm trên mặt cũng không đau khổ như vậy nữa.
Chỉ là môi còn có hơi trắng bệch, tim đập vẫn đập hỗn độn như cũ.
Cậu chậm rãi mở to mắt.
"Bác sĩ......Fred?"
"Là tôi.
Cậu cảm thấy thế nào?"
"Có hơi mệt.
Giống như đã ngủ rất rất lâu, mơ rất nhiều giấc mơ.
"
Cậu nhắm mắt lại, biểu cảm có hơi ưu thương.
"Trong lòng rất khổ sở, cảm thấy mất thứ gì đó.
Nhưng là nhớ không nổi thứ gì.
Tôi còn tưởng rằng tôi cứ ngủ như vậy, mãi mãi cũng không tỉnh lại nữa.
"
"Tiểu Lộc.
"
Ninh Trí Viễn thấp giọng mở miệng.
Hắn nắm lấy tay Lâm Lộc, giọng nói có hơi run.
"Em có ổn không? Còn......Đau không? "
Đột nhiên Lâm Lộc mở mắt.
Tầm mắt cậu hoảng hốt một lát, thành công tìm được mặt Ninh