[Thầy Tiêu: Từ lúc bắt đầu, ta đã không quá xem trọng các con.]
[Thầy Tiêu: Ta vẫn luôn rất hối hận.
Không nên nhìn con nhảy vào hố lửa.
Lúc trước ta nên kéo con một phen, nhưng ta không có.
Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn đang hỏi chính mình, rốt cuộc ngươi cho chỗ nào xứng để đứa trẻ kia kêu ngươi một tiếng thầy?]
[Thầy Tiêu: Con là một tay ta mang đến trường vũ đạo, nhưng ta lại không kết thúc trách nhiệm của một người thầy.
Con một đứa nhỏ trẻ tuổi đơn thuần, lại có thiên phú như vậy.
Vốn dĩ ta nên đưa con đến thiên đường nghệ thuật, để con rời khỏi gia đình nguyên sinh, giúp đỡ con cất cánh.
Nhưng mà, ta lại trơ mắt nhìn Ninh Trí Viễn dụ dỗ con tới tay, sau đó huỷ hoại con.
Ta cho rằng, tốt xấu gì hắn có thể giúp con thoát khỏi sự lợi dụng của mẹ con và cha dượng, nhưng ai biết, người lợi dụng con tàn nhẫn nhất lại chính là hắn?
Hắn không chỉ có không xứng với con.
Tiểu Lộc, nhân phẩm của hắn có vấn đề! Hắn ích kỷ cực độ, hắn muốn khống chế con hoàn toàn, thậm chí trạng thái tinh thần của hắn cũng rất không thích hợp!]
Một đóa hoa hồng nở rộ ở trong tay.
Ninh Trí Viễn cúi đầu, gai bén nhọn chui vào ngón tay, trên thân hoa có vết máu chảy xuống.
Đê tiện sao? Dụ dỗ sao? Lợi dụng sao?
Nói không sai.
Ninh Trí Viễn lúc trước, độc ác tàn nhẫn, tâm địa cứng rắn.
Đúng là không xứng với Tiểu Lộc.
Càng không đáng để cậu phó thác cả đời.
Cho dù tới hiện tại......!
Đôi tay Ninh Trí Viễn dính đầy máu và tội nghiệt, chẳng lẽ lại xứng đôi với cậu, lại đáng giá phó thác cả đời?
"Thầy Tiêu, thầy quả thật là thầy giáo tốt.
Thầy nói không sai, tôi vẫn luôn rất ích kỷ."
Ninh Trí Viễn cười khổ một tiếng, rút gai nhọn trong tay ra, ném vào thùng rác.
"Nhưng thầy kêu tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thích cậu ấy.
Thích đến nỗi căn bản không thể ra tay......Chỉ cần cậu ấy còn đuổi theo muốn tôi, sao tôi lại có thể buông tha cho cậu ấy?"
Ninh Trí Viễn nắm chặt đóa hoa hồng kia.
Rơi xuống khe hở ngón tay, không phân biệt rõ là kia là nước vẫn là máu.
Chất lỏng màu đỏ dừng ở trên màn hình di động, Ninh Trí Viễn né tránh, lại không biết thất thủ như thế nào.
Di động dừng ở trên thảm thượng.
Tin nhắn vẫn nhảy ra bên ngoài như cũ.
[Thầy Tiêu: Cũng may, con đã tỉnh ngộ.
Những lời con nói với Trình Tuyết, ta cũng đều đã biết.]
[Thầy Tiêu: Ta hiểu con do dự.
Rốt cuộc nhiều năm như vậy, phải rời khỏi hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng đoạn tuyệt hay không đoạn tuyệt, cũng phải chịu đau.
Nếu con đã tới Thánh Y Ti rồi, ta muốn con cũng nên đưa ra quyết định.
Cho dù như thế nào, lúc này đây, thầy sẽ đứng ở phía con.
Làm thầy của con, bảy năm trước, thầy không bảo vệ con, không có trách nhiệm của một người thầy.
Như vậy hôm nay, thầy sẽ không do dự nữa.]
Ninh Trí Viễn nhặt điện thoại di động lên.
Ngón tay đặt ở chỗ giải mật khẩu, do dự thật lâu, hắn nhập ngày sinh của mình vào.
Di động mở khóa.
Mật mã trước sau như một, chưa từng thay đổi.
Ninh Trí Viễn mở tin nhắn ra.
Một loạt tin chưa đọc lập lòe.
Nhưng hắn chậm chạp không có động tác.
Rốt cuộc hắn có thể làm như thế nào chứ?
Xóa những tin nhắn này? Che chắn Tiêu Doanh? Thậm chí dùng thế lực của Ninh thị, làm Tiêu Doanh câm miệng, hoặc là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này?
Những cái này đều có thể.
Nhưng cũng không hề có ý nghĩa.
Nếu Lâm Lộc thật sự muốn chạy, thâm chí Ninh Trí Viễn không dám nói một câu muốn giữ lại.
Đương nhiên, hắn có thể giam cầm Tiểu Lộc của hắn ở bên người mình.
Nhưng, hắn có thể ép Tiểu Lộc sống sót sao?
Một người hạ quyết tâm, một chậu nước cũng có thể khiến mình chết đuối, kết thúc cả đời.
Huống chi, lấy tình huống thân thể của Lâm Lộc, có lẽ ngay cả chậu nước này cũng không cần cố sức chuẩn bị.
Muốn giết chết cậu cực kỳ đơn giản, khiến cậu tuyệt vọng, khiến cậu không còn ý niệm muốn sống là đủ rồi.
Nhưng mà, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì? Tại sao đột nhiên thành như vậy?
Ninh Trí Viễn nghĩ không rõ —— Rõ ràng mấy ngày nay bọn họ cũng tốt như vậy, cậu thật sự rất vui vẻ, còn sẽ chủ động thân thiết với hắn! Trong mơ sẽ kêu Trí Viễn ca, tỉnh lại cậu liền phải rúc ở trong lồng ngực của hắn, ôm eo hắn không buông tay.
Ăn cơm là chính hắn bón, khi tản bộ hắn sẽ đứng bên cạnh, cậu sẽ cùng hắn chia một miếng dưa hấu, cùng dùng ống hút uống nước có ga.
Thậm chí, cậu sẽ còn quấn hai chân quanh eo hắn, thở hổn hển lẩm bẩm, nói cậu không nhịn được, cầu hắn cho cậu......!
Hắn chưa bao giờ ép cậu.
Chẳng lẽ, đây không phải là dấu hiệu được tha thứ sao?
Chẳng lẽ tất cả những cái này, có nhỏ vụn làm bạn, có dấu vết thân mật, có cậu trân quý ở trong lòng vui sướng cùng an ủi, có cậu có thể khiến hắn cảm nhận được chứng cứ Lâm Lộc yêu hắn, đều có thể nói không có ý nghĩa thì sẽ không có ý nghĩa? Tựa như nó căn bản chưa từng tồn tại!
"Trí Viễn ca?"
Phía sau nhẹ giọng kêu lên, khiến Ninh Trí Viễn cả kinh cánh tay run lên.
Đóa hoa hồng nở rộ, tính cả di động cùng nhau rơi xuống thảm.
Bình hoa đổ, nước bên trong ào ạt chảy ra.
Trên mặt đất hỗn độn, di động bị nước vào, màn hình lóe vài cái liền tự động tắt máy.
"Sao vậy, em dọa anh sao?"
Ninh Trí Viễn thong thả mà quay đầu lại.
Lâm Lộc hơi hơi nghiêng đầu, đứng ở cửa phòng tắm.
Khăn tắm vây quanh bên hông, vẫn luôn che đậy cẳng chân.
Tóc ướt dầm dề, bọt nước rơi xuống ngọn tóc, lại lăn xuống dọc theo vòng eo thon chắc.
Hồi lâu không có phơi dưới ánh sáng mặt trời, thân thể cậu trắng đến trong suốt.
Bị bệnh gầy, đường con thân thể lại vẫn mềm mại như cũ, mang theo sức lực mũi nhọn.
Nhiều năm luyện vũ đạo hoàn toàn điêu khắc cậu, từ bề ngoài đến linh hồn.
Tựa như thời đại của thiếu niên mãi mãi dừng lại.
Thời gian từ đây phủ đầy bụi.
Bệnh nguy kịch, cậu vẫn đẹp như vậy.
Như thiếu niên dâng trào, cũng như mặt trời lặn.
Chỉ có gương mặt là trầm tĩnh, thanh triệt như nước, cứng cỏi như băng.
Ninh Trí Viễn ngơ ngác nhìn cậu.
Tại sao hắn lại cho rằng đây là một người mềm yếu, bình hoa, để người bài bố linh hồn?
Mười phần sai!
Có thể quyết định ý chí của Lâm Lộc, chỉ có chính cậu.
Cho tới nay, Ninh Trí Viễn đều cho rằng Lâm Lộc yêu mình đến đau đớn, cho nên sẽ "không rời khỏi" hắn.
Yêu là không sai.
Nhưng mà —— "Không rời đi"?
Trước nay đều chưa từng có chuyện này.
Cậu chưa bao giờ từng rời khỏi hắn.
Đây là sự thật.
Nhưng đó cũng là xuất phát từ bản tâm quyết định của cậu mà thôi.
Linh hồn của cậu quá kiên nghị, ác ý làm nhục nhất cũng không làm cậu tuyệt vọng, kiên trì với lựa chọn của cậu như cũ —— Đó chính là tình yêu trước sau như một.
Nhưng điều này không có nghĩa là cậu tiện, càng không có nghĩa tình yêu đánh cắp trái tim của cậu, khiến cậu mãi mãi không có khả năng rời đi.
Tương phản.
Nếu linh hồn của cậu kiên nghị như thế.
Nếu thật sự quyết định, đường tương lai cậu muốn đi một mình đi.
Như vậy, kẻ hèn như Ninh Trí Viễn sao có thể kêu cậu quay đầu lại?
Cho nên, cậu mới có thể đủ một bên cùng hắn thân mật, một bên lại lên kế hoạch rời đi?
Có lẽ cậu vẫn yêu hắn như cũ.
Không, không phải có lẽ! Cậu nhất định còn yêu hắn, Ninh Trí Viễn là