Tiểu Chu hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Hắn cảm giác, hình tượng cao lớn uy nghiêm không giận mà uy của ông chủ nhà mình đã vỡ nát đầy đất, không thể lấy trở lại.
Hiện tại đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ.
- - Ninh tổng à! Tốt xấu gì ngài cũng là tổng tài Ninh thị, hô mua gọi gió ai thấy ngài không run chứ! Tại sao ở trước mặt Lâm ca, ngài lại không có chút tiền đồ như vậy?! Túng quẫn thành thế này? Lâm ca người ta còn chưa nói câu nào, chính ngài tự bị dọa chạy?
...........!
"Cậu đùa tôi sao? Tên bạn trai kia của cậu không phải rất được sao?"
Cơ hồ là đồng thời, bác sĩ Fred ở phòng xép tổng thống khách sạn cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ.
"Chỉ thoáng nhìn chân cậu, lại bị cậu mất khống chế một chút mắng vài câu như vậy, hắn liền chạy? Chạy không thấy người? Nhiều ngày như vậy cũng không dám xuất hiện, điện thoại cũng tắt máy? Hắn là một tên đàn ông thành niên rồi.....Lại không có tiền đồ đế mức này?"
"Ai biết được."
Lâm Lộc cười khổ lắc đầu.
"Cũng có khả năng, đầu óc hắn đã thành niên, trong lòng Ninh Trí Viễn vẫn là một đứa trẻ đi.
Không vui thì giận dữ với tôi, vui vẻ lại ôm ấp hôn hít.
Chờ đến ngày nào đó cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, lại không nói một tiếng trốn đến nơi rất xa....Thì ra chính là đức hạnh này.
Hiện tại tôi cũng như vậy rồi, hắn vẫn là đức hạnh này.
Rốt cuộc khi nào mới có thể sửa lại chứ? Làm thế nào cũng phải đợi đến ngày tôi tắt thở sao?"
Lâm Lộc dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Kỳ thật cậu rất mệt, mới tỉnh lại không bao lâu, ngay cả sức lực tức giận cũng không có.
Lúc này lại rất muốn dựa vào vai ai đó nghỉ ngơi một chút, kết quả cái tên gia hỏa vốn cung cấp bả vai cho mình ngược lại lại chạy trước.
Rất tức.
Thật sự là rất tức.
Muốn dùng lực kéo lấy lỗ tai người nọ, hỏi một câu "Rốt cuộc anh chạy đi đâu"!
"Thôi, mặc kệ hắn.
Thích đi đâu thì đi, hiện tại tôi không có tâm tư nghĩ đến hắn.
Bác sĩ Fred, giúp tôi lấy chút thuốc dinh dưỡng đi.
Hoặc là dùng chút thuốc, thời gian ngắn có thể kéo dậy tinh thần là được.
Còn có thuốc giảm đau, để lại cho tôi ba ống tiêm, nhưng tôi sợ còn chưa đủ...."
"Cậu muốn làm gì hả?"
"Tôi muốn lên đài múa?"
Bác sĩ Fred bật dậy.
"Đầu cậu bị nước vào sao? Bị bệnh của tên bạn trai cũ kia của cậu lây phải không? Tình trạng thân thể hiện tại của cậu lại muốn múa? Quên lần trước múa xong là việc như thế nào ròi sao, thiếu chút nữa cậu chết trên máu bay, lúc bạn trai cậu ôm cậu xuống, tôi còn tưởng rằng hai người các cậu muốn chết vì tình đấy!"
"Tôi không nhớ rõ lần đó là kết thúc như thế nào.
Nhưng tôi nhớ rõ cảm giác lần đó tôi múa.
Tôi không hề bị nhốt trong thân thể nặng nề của một người bệnh, từng này càng suy bại rồi chết đi.
Tôi là một vũ giả.
Tôi có thể múa.
Tôi cảm giác vừa uyển chuyển nhẹ nhàng vừa tự do, quả thực quá tuyệt vời.
Đó mới là chuyện tôi nên làm."
"Cậu tự do, còn hắn thì sao?"
"Ai?"
"Đương nhiên cậu biết người tôi nói là ai!"
"Làm sao tôi biết được chứ? Bên cạnh tôi cũng không có một người.
Không thể nghĩ được có ai quan trọng như vậy, lúc này buông hắn xuống, tôi còn phải suy nghĩ thay cho hắn sao."
Lâm Lộc cắn răng, khóe môi gợi lên.
Đôi mắt càng hồng đến lợi hại, cũng không biết là đang giận dỗi cái gì.
"Thôi bỏ đi.
Bác sĩ, giúp tôi một chút.
Tìm điện thoại của tôi.
Đại khái trận bán kết sắp bắt đầu rồi...."
"Trận bán kết cái gì?"
Bác sĩ Fred đã bắt đầu tìm di động giúp Lâm Lộc, nghe xong lời này, lại nghi hoặc mà ngẩng đầu lên.
"Là cậu nghe nói từ trong miệng mấy du khách ồn ào về cuộc thi múa sao? Cái gọi là trận bán kết?"
"Đúng vậy, chính là cái đó.
Tôi muốn múa ở trên sân khấu kia..."
"Cậu muốn múa ở trận đấu bán kết kia?"
Bác sĩ mở to hai mắt nhìn.
"Lâm Lộc, có phải cậu nhầm lẫn gì rồi không? Trận đấu đã kết thúc, ngay ngày hôm qua!"
"Cái gì? Không có khả năng!"
Lâm Lộc chợt biến sắc.
"Cuộc thi hẳn phải là ở một tuần sau, tại sao.lại là ngày hôm qua? Bác sĩ Fred, nhất định là anh nhầm rồi!"
"Tôi không nhầm, Lâm Lộc, có phải cậu nhớ nhầm không? Tuy rằng tôi không có hứng thú với thứ này, nhưng những người bên ngoài đó đều giống như kẻ điên, làm người ta không nhớ cũng khó.
Hiện tại, toàn bộ du khách ở thành này đều đang tung hô mấy tuyển thủ kia, nơi nơi đều là bắt trước điệu múa lúc thi đấu.
Trung tâm quảng trường còn dựng lên biển hiệu rất lớn, tên của tuyển thủ còn xếp theo thứ tự.
Tồi nhìn thấy, thiên chân vạn xác! Làm một trận lớn như vậy, sao có thể lầm chứ?"
Lâm Lộc xốc chăn lên muốn đứng dậy, lại lập tức quỳ ở trên đất.
Đầu gối đập xuống, đau đến biến sắc.
Bác sĩ Fred nhanh chóng chạy tới dìu cậu, lại bị cậu đẩy ra.
Rốt cuộc dịch đến bên cửa sổ.
Đối diện chính là đại lễ đường -- Giờ phú này, dụng cụ chuẩn bị tốt bên ngoài sân khấu đều bị dỡ bỏ, mấy giàn giáo đứng ở bốn phía, thế nhưng thành công trường khí thế nhất trời.
"Tại sao lại...."
"Ai biết được chứ? Nhìn dáng vẻ sân khấu cũng đã hủy đi, chuẩn bị cho buổi diễn tiếp theo."
Bác sĩ Fred nhún nhìn vai, đi tới chụp lấy bả vai cậu.
"Ai biết cậu sẽ ngủ qua ba ngày? Ai có thể nghĩ đến, trận thi đấu kia còn tiến hành sớm hơn? Xem ra là ông trời không muốn để cậu tìm đường chết như vậy, Lâm lộc à, cậu vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt, đừng tìm chết nữa."
"Đừng chạm vào rồi! Có phải các người thông đồng tốt với nhau rồi không?"
Chỉ là an ủi mà chụp lấy bả vai cậu, Lâm Lộc lại phản ứng cực kỳ lớn.
"Tại sao các người có thể như vậy! Nếu là Vladimir của anh, thời khắc cuối cùng phải làm phẫu thuật....Anh cũng có thể thản nhiên mà nói ra như vậy, kêu anh ấy đừng đi tìm đường chết, ngoan ngoãn chờ vận mệnh trêu cợt, cuối cùng bị chết như một phế vật sao?"
"Cậu nói cái gì?!"
Sắc mặt bác sĩ Fred biến đổi.
"Lâm Lộc, cậu thật quá đáng!"
"Người quá đáng là anh -- Là các anh! Anh, còn có Ninh Trí Viễn, có phải đã thông đồng xong rồi không, hắn giở trò, anh tới khuyên tôi? Tôi chỉ muốn có tôn nghiêm mà chết đi, trước khi chết hoàn thành tâm nguyện cuối cùng? Bác sĩ Fred, anh nói chuyện trước kia của anh và Vladimir, anh đã nói lừa anh ấy phẫu thuật anh rất hối hận, anh đã nói quay lại anh sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ấy, cho nên tôi mới tin tưởng anh! Nhưng mà anh thì sao? vì sao anh muốn giúp hắn gạt tôi..."
"Cậu đang nói cái gì vậy, cậu bình tĩnh một chút, Lâm Lộc!"
"Tôi không bình tĩnh được! Tại sao, anh muốn nói với tôi tất cả là trùng hợp? Tôi vừa ngủ một giấc chính là ba ngày, cuộc thi kia lại diễn ra sớm hơn dự định, Ninh Trí Viễn không động tay động chân ở