"Tiểu Chu, đưa Bạch Vụ một phần bữa sáng.
Dùng tên của tôi, đặt từ nhà hàng cao cấp nhất.
Muốn cho tất cả mọi người biết, Bạch Vụ cậu ta về sau chính là người của tôi."
"Vâng!"
Tiểu Chu nhanh chóng đáp ứng.
Mới vừa rồi hắn nghe được ghế sau kia động tĩnh ái muội, vẫn luôn đỏ mặt không dám quay đầu lại.
Giờ phút này mới dám từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Lâm Lộc đang ngồi, đôi mắt phiếm hồng, dùng tay ấn eo bụng, tựa hồ vô cùng đau đớn.
Tiểu Chu có chút không đành lòng, nhỏ giọng nhắc nhở nói.
"Ninh tổng, ngài cùng Lâm tiên sinh không ăn bữa sáng sao? Dù sao đều phải đặt."
"Ân, vậy đặt thêm một phần."
Tay Ninh Trí Viễn tùy ý đáp ở trên vai Lâm Lộc.
Hắn tựa hồ tâm tình không tồi, cũng có chút ôn nhu, nhéo nhéo gương mặt Lâm Lộc.
"Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì? Tôi kêu Tiểu Chu đặt cho cậu."
Lâm Lộc sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên.
Cậu theo Ninh Trí Viễn lâu như vậy, trừ bỏ một năm ban đầu kia, Ninh Trí Viễn không quan tâm chuyện sinh hoạt ăn uống của cậu.
Đến nỗi ăn cái gì, dùng cái gì, chơi cái gì, trước nay là Ninh Trí Viễn một lời đều quyết định.
Lâm Lộc cũng chưa có quyền lên tiếp bất luận thứ gì.
"Trí Viễn ca, là muốn cùng em đặt bữa sáng sao?"
"Ừ.
Dù sao phải đặt cho Bạch Vụ, tiện đặt luôn cho cậu."
Ánh mắt Lâm Lộc ảm đạm đi xuống.
Kỳ thật, cậu đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ chưa có hạt cơm vào bụng, dạ dày co ruat đã sớm đau đớn yếu ớt.
Nhưng hiện tại cậu căn bản không muốn ăn, chỉ cảm thấy khổ sở.
"Nói đi.
Muốn ăn cái gì?"
"Trí Viễn ca, anh quyết định là được rồi Em.....Em thật sự không đó."
Ninh Trí Viễn thu tay đặt trên vai Lâm Lộc lại.
Hắn nheo đôi mắt, lấy một điếu thuốc.
"Phải không? Không đói bụng? Là dạ dày không đói bụng.
Hay là trong lòng bất mãn?"
"Ta không có bất mãn......"
"Tôi mặc kệ cậu có hay không.
Bảo cậu ăn, cậu liền ăn, đừng nói cái gì có đói bụng hay không.
Tiểu Chu, nhìn xem Bạch Vụ thích ăn cái gì, đặt cho cậu ta một phần giống vậy."
Hắn rít một hơi thuốc, khẽ cười một tiếng,
"Thơm lây mà thôi.
Vốn dĩ không cần thiết kêu cậu chọn."
......!
Nửa giờ sau, xe vững vàng ngừng ở dưới lầu chung cư.
Lâm Lộc đi theo Ninh Trí Viễn vào thang máy, đẩy cửa chung cư ra, quả thực đã nhìn thấy một bàn mỹ thực nghi ngút khói.
(Chắc là nhà hàng cao cấp nên về nhà chuẩn bị cho luôn, không biết ai mở cửa @@)
Ninh Trí Viễn đứng ở ngoài cửa, hướng trong phòng nghiêng nghiêng đầu.
"Vào đi thôi."
"Trí Viễn ca, anh không vào sao? Em.....!Nhiều đồ ăn nhue vậy, em ăn một mình cũng không hết."
"Ăn không hết? Vậy thì vứt đi."
Lâm Lộc có chút thất vọng.
Cậu mím môi bất động.
Ninh Trí Viên lại châm một điêu thuốc lá, đôi mắt liếc hướng Lâm Lộc.
"Như thế nào còn không đi vào?"
Lâm Lộc thật cẩn thận mở miệng,
"Trí Viễn ca, Em sai rồi."
"Hửm."
"Em cũng không phải trong lòng bất mãn, mới nói không đói bụng.
Em chỉ là......!Kỳ thật Trí Viên ca nghĩ đến em, cho em định bựa sáng, lòng em rất vui vẻ.
Chỉ là......!"
Chỉ là, nếu không phải dính với ánh sáng của người khác, thì tốt rồi.
Lâm Lộc nghĩ, lại không dám nói ra.
Cậu cúi đầu do dự một lát, nhỏ giọng khẩn cầu nói.
"Trí Viễn ca, anh hôm nay buổi sáng nếu không vội......!Có thể cùng em ăn xong bữa sáng rồi mới đi sao?"
"Ai nói tôi không vội?"
"Nhưng anh trong điện thoại rõ ràng nói qua, buổi sáng không có chuyện quan trọng."
"Ừ, xác thật nói qua.
"
Ninh Trí Viễn nâng mí mắt lên nhìn qua.
Ánh mắt hắn mang theo chút khinh miệt, ép tới Lâm Lộc thở không nổi.
"Chính là Lâm Lộc, những chuyện không quan trọng của tôi, so với chuyện ăn sáng cùng cậu chuyện này quan trọng hơn rất nhiều.
Nếu không phải tối hôm xảy ra chút ngoài ý muốn, hôm nay tôi cũng sẽ không tự mình đưa cậu trở về.
Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước, Lâm Lộc."
31.2.
Cậu có cảm thấy hay không, khớp xương chân có chút vấn đề?
Cuối cùng, Ninh Trí Viễn cũng không có ở lại.
Lâm Lộc mất mát ngồi ở bên cạnh bàn, ngơ ngác nhìn một bàn mỹ thực.
Hai loại cháo, bốn dạng rau cải, Trung Quốc và phương Tây bàn cơm có sự khác biệt, cà phê sữa bò đầy đủ mọi thứ.
Ngay cả dụng cụ ăn đều tỉ mỉ phối hợp cùng, như vậy cảnh đẹp ý vui.
So với cháo trắng đơn giản cùng với trứng chiên trứng sandwich, bữa sáng như vậy tốt hơn nhiều.
Lâm Lộc nghĩ, khó trách Ninh Trí Viễn đối với việc cậu làm bữa sáng, trước nay đều khinh thường.
Có lẽ thật là cậu không biết tự lượng sức mình.
Rõ ràng là phế vật, lại luôn muốn đưa Ninh Trí Viễn thứ gì.
Nhưng cậu lại không hiểu được, Ninh Trí Viễn tùy tay là