Thang máy một tầng lại một tầng lui xuống.
Tiểu Chu lo lắng nắm chặt cánh tay Lâm Lộc.
"Lâm ca, anh không sao chứ? Sắc ặmt anh rất khó coi."
Lâm Lộc lắc đầu, mồ hôi lạnh dọc theo sau lưng cậu chảy xuống.
Mới vừa rồi, nháy mắt cửa thang máy mở ra, cậu cơ hồ cho rằng mình sẽ té ngã về phía sau, rơi vào vực sâu vô tận.
Cậu không thể đỡ lấy cửa thang máy kia, giống như đó chính là một đôi tay của Ninh Trí Viễn.
Lâu dài tới nay, Lâm Lộc sống ở trong lòng bàn tay hắn.
Hắn buông ra tay, Lâm Lộc liền ngã xuống, rơi vào kết cục tan xương nát thịt.
Nhưng lúc này đây, hắn lại không ngã xuống.
Cậu nhìn số thang máy càng ngày càng nhỏ.
Thang máy nhanh chóng rơi xuống, khoảng cách so với tầng văn phòng của Ninh Trí Viễn càng xa.
......Cũng có lẽ, cậu vốn đã ngã rồi.
Từ khi ở bên người kia, thong thả, từng chút một, ngã xuống vực sâu.
Vẫn luôn ngã xuống sáu năm, chính cậu lại không hề phát hiện.
Cho đến ngày hôm nay.
Rốt cuộc tới rồi.
......!
Trong xe Bentley, Lâm Lộc tựa lưng vào ghế ngồi.
Cậu vẫn đội chiếc mũ kia, xiêu xiêu vẹo vẹo che khuất một nửa bên mặt cậu.
Ghế sau to rộng, cậu lại chỉ dựa vào một bên cửa xe.
Mới vừa rồi Tiểu Chu giúp cậu an trí ở chỗ này, cậu liền đợi như vậy.
Như là toàn thân mất sức lực, cậu cũng không động đậy được.
"Lâm ca, anh......!Anh đừng nghĩ nhiều.
Ninh tổng khẳng định là nhất thời hứng khởi.
Qua mấy ngày, ngài ấy liền hồi vị, khẳng định liền quăng cái tên Bạch Vụ gì đó, còn phải trở về tìm anh.
Anh ấy, trong lòng vẫn có anh."
Tiểu Chu lo lắng mà không quay đầu lại, lại không biết nên khuyên như thế nào.
Cuối cùng cũng không nói gì, chính hắn đều cảm thấy mềm yếu vô lực.
Nếu là trong lòng thật sự có Lâm Lộc, có thể đạp hư người thành người như vậy lại từ văn phòng đuổi ra, làm người ngoài chế giễu sao? Có thể làm trò như vậy, cuối cùng một chút thể diện đều không lưu lại sao?
Ninh tổng gần nhất rốt cuộc là làm sao vậy? Nguyên lai hắn tuy rằng tính tình kém, nhưng chưa từng bạc đãi Lâm ca đến như vậy.
Từ khi Bạch Vụ kia xuất hiện, hắn liền càng ngày càng không bình thường......!Hắn thậ sự bị tên kia làm mê hoặc đi?!
......!
"Lâm ca, anh đêm nay tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút đi.
Sáng mai em lại đến xem anh."
Đưa Lâm Lộc đến chung cư, Tiểu Chu liền rời đi.
Sau khi hắn đi, Lâm Lộc lấy di động ra, ngơ ngác mở nhật ký cuộc gọi ra.
Từ ngày đầu tiên mua chiếc điện thoại di động này, cậu cơ hồ đều dùng nó gọi cho Ninh Trí Viễn.
Lại gọi mấy cuộc cho mẹ, hoặc là cha dượng.
Ngoài ra, người cậu liên hệ đều là trống rỗng.
Sớm đã thành thói quen, lấy Ninh Trí Viễn làm trung tâm cuộc sống của mình.
Sau khi tỉnh lại, chuyện thứ nhất nghĩ đến là hắn, trước khi ngủ, trong đầu ý niệm cuối cùng, cũng là hắn.
Cứ như vậy qua sáu năm.
Cuộc trò chuyện gần đây nhất, chói mắt "1 giờ 23 phút".
Phía sau người trò chuyện — Lệ Hàng.
Lâm Lộc lập tức nắm chặt di động.
Lộ ra trên mu bàn tay toàn là vết gặm cắn, dường như sâu đến nỗi có thế thấy xương.
Vết máu chô bị thương đã đọng lại.
Nhưng cậu dùng sức như vậy, miệng vết thương bị banh đến rạn nứt, trào ra chút máu.
Lệ Hàng là học sinh cậu.
Nhưng ở trước mặt học sinh này, cậu đều bị buộc làm cái gì?
Trong lòng cậu thật sự đau quá.
Phảng phất một chút tôn nghiêm cuối cùng đều bị mạnh mẽ đạp vỡ.
Cậu là thật sự nghĩ tới, chẳng sợ chính mình không còn có hy vọng gì, lại còn có thể đem ước mơ Thánh Y Ti gửi gắm trên người học sinh.
Đem sự nhiệt huyết bùng cháy vũ đạo phó thác ra ngoài, làm cho học sinh của mình có thể múa trên sân khấu Thánh Y Ti.....Nghĩ đó là bù đắp cho sự tiếc nuối nhất cuộc đời mình, cậu cũng nguyện ý khuynh tẫn tâm huyết dạy dỗ học sinh.
Đặc biệt là gặp Lệ Hàng, cậu tựa như thấy được chính mình năm đó.
Là một cậu trai chưa đến hai mươi tuổi, gia cảnh bần hàn, lại ở trong vũ đạo thượng cực kỳ có thiên phú.
Khi khiêu vũ, đôi mắt Lệ Hàng sáng chói.
Cái loại ánh sáng này, Lâm Lộc lại quen thuộc hơn bất cứ thứ gì! Bản thân mười chín tuổi kia, chính mình rất có tiền đồ kia......!Khi đó trong mắt rạng rỡ lập loè, còn không phải là loại ánh sáng này sao?
Cậu của hiện tại, cũng đã không có việc học, không có sự nghiệp, thậm chí không có tình yêu......!Chỉ có làm thầy của hắn, mới có thể có một chút tác dụng, mới có để người khác dùng ánh mắt tôn kính nhìn chăm chú, mới có thể nghe được một tiếng thiệt tình "Thầy Tiểu Lộc"!
Thấy Lệ Hàng dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu, cậu sẽ cảm thấy, thì ra mình không vô dụng như vậy.
Ít nhất, ở trong mắt học sinh này, hắn không phải phế vật......!
Nhưng hết thảy những điều này, đều hủy hoại ở cuộc điện thoại kia.
Từ đây, ở trong mắt Lệ Hàng cậu không bao giờ xứng làm một người đạo sư nữa.
Cậu là một kĩ nữ ở dưới thân đàn ông khóc thút thít.
Cậu căn bản không có tư cách, lại đi dạy dỗ thiếu niên này.
Lâm Lộc lại bắt đầu phát run.
Cái loại hàn ý này từ đáy lòng tỏa bên ngoài, làm cậu không ngừng run rẩy.
Hắn ngồi một hồi lâu mới gõ một đoạn tin nhắn trên WeChat:
"Lệ Hàng, thật xin lỗi.
Tôi không thể tiếp tục dạy cậu nữa.
Còn có mười ngày nữa là trận chung kết Thánh Y Ti, hy vọng cậu có thể cầm đến kim vòng nguyệt quế.
Tạm biệt."
Sau đó, Lâm Lộc tắt điện thoại.
Cũng không thay quần áo, trực tiếp nằm lên giường, đem chăn bông kéo qua đỉnh đầu.
Cậu vẫn không ngừng run rẩy như cũ, nhưng chung quy là ngủ rồi.
Lại không nghĩ rằng, trong mơ cũng không thể có được một chút bình an.
Trong mơ, cậu gặp được Ninh Trí Viễn.
Là Ninh Trí Viễn hôm nay, cũng là Ninh Trí Viễn ban đêm năm năm trước.
Mặt của hai Ninh Trí Viễn, ở trong mơ của cậu dần dần đan lại.
......!
Năm năm trước.
Lâm Lộc nhận được tấm vé tham dự của Thánh Y Ti
Cậu gấp không chờ nổi mà muốn cùng Trí Viễn xa chia sẻ thời khắc ước mơ trở thành sự thật này.
Lại không nghĩ rằng, mới xuống máy bay, liền nghe được một tin tức bùng nổ bên tai.
Nhân tâm hoảng sợ, binh hoang mã loạn.
Thị trường tài chính kêu rên, vô số công ty phá sản than, trong đó không thiếu ngành sản xuất đứng đầu.
Ngay cả đế chế tập đoàn Ninh thị đứng ở đỉnh cao giới thương nghiệp như vậy, cũng có nghe tin đồn truyền đến, càng miễn bàn xí nghiệp Lâm thị, một công ty hạng hai nhỏ như vậy.
Mới xuống máy bay, cha dượng đã điện thoại cho cậu.
Hắn nói cho Lâm Lộc, mẹ hắn đã hôn nghe vài ngày.
Là bởi vì nghe nói tin tức Lâm thị muốn phá sản, nghe xong liền ngất đi......!
Cha dượng nói, chỉ có Ninh Trí Viễn mới có thể cứu xí nghiệp Lâm thị, có thể cứu mạng mẹ cậu.
Một ngày kia, Ninh Trí Viễn cũng giống như hôm nay, ngồi ở trên ghế cao, nhìn chằm chằm xuống phía dưới đôi mắt cậu.
"Cậu nói, cậu muốn mượn tôi một tỷ?"
"Trí Viễn ca, cầu xin anh......!Chỉ có anh có thể giúp em......Mẹ, mẹ em còn nằm ở bệnh viện!"
"Một tờ chi phiếu, không cứu được bất luận mạng của kẻ nào.
Lâm Lộc, tôi hy vọng cậu có thể bình tĩnh một chút."
Ninh Trí Viễn nâng cằm cậu lên, ở trên môi cậu nhẹ nhàng ấn một nụ hôn.
"Cậu đi theo tôi, cái gì cũng đều có.
Cậu không phải là người của Lâm, vì cái gì muốn xen vào bọn họ?"
"Nhưng mẹ em......"
"......! Việc này không liên quan đến mẹ cậu.
Mặc kệ có phải bà bị bệnh thật hay không, một chút cũng không liên quan đến chuyện này."
"Như thế nào lại không liên quan! Bà là bởi vì công ty muốn phá sản mới như vậy, nếu là công ty có chuyển biến tốt đẹp, bà khẳng định......"
"Tôi nói không liên quan, chính là không liên quan.
Lâm Lộc, tôi rất mệt."
Một tay hắn đỡ giữa mày, tựa vào lưng ghế phía sau.
Cổ tai phát ra nguy hiểm, tập đoàn Ninh thị cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Không biết bao ngày đêm mở hội nghị hội đồng quản trị, hắn cũng đã mấy ngày không ngủ.
"Thôi bỏ đi.
Lâm Lộc, đừng náo loạn."
"Em không có náo loạn....!Bà còn nằm ở trên giường bệnh......"
"Đừng lại nói cái này."
"Không được! Trí Viễn ca, em cầu xin anh, chỉ cần mượn một tỷ là tốt rồi! Chỉ cần một tỷ, Lâm thị nhất định có thể cố nhịn qua, mẹ em liền sẽ không có việc gì! Em cầu xin anh, Trí Viễn ca......"
Lâm Lộc quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, nước mắt chảy đầy mặt.
Mày Ninh Trí Viễn cau càng chặt hơn, rốt cuộc, hắn đứng dậy từ ghế đi qua, thần sắc âm trầm.
"Xem ra đêm nay cậu không có được đáp án, là không chịu bỏ qua.
Một khi đã như vậy, Lâm Lộc, cậu tôi việc nào ra việc đó."
Ninh Trí Viễn hút một hơi thuốc, sương khói mù mịt bay lên.
"Cậu nói muốn mượn 1 tỷ.
Nếu là mượn, cậu tính toán thế nào?"
"......"
"Hoặc là, cậu tính dùng xí nghiệp Lâm thị làm thế chấp? Nếu là không được, liền đưa Lâm thị cho tôi?"
Lâm Lộc quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi.
Cậu không phải chưa từng đề xuất yêu cầu này với cha dượng.
Mặc kệ Ninh Trí Viễn đối với cậu như thế nào, ép người khác cho mượn một tỷ, thật sự quá mức làm khó người khác!
Chính là cậu mới đưa ra bốn chữ thế chấp tài sản, cha kế tát cậu một bạt tai, làm nửa bên mặt cậu đều sưng lên.
"Mày thế nhưng không có lương tâm như vậy! Tao cho mày nhiều tiền đọc sách đến như vậy, cho mày quen biết Ninh Trí Viễn, mày cư nhiên còn nói với tao yêu cầu thế chấp tài sản! Lâm thị đưa cho Ninh gia bọn họ, cả gia đình Lâm gia chúng ta chẳng lẽ lại đi uống gió Tây Bắc? Mẹ mày còn nằm ở trên giường bệnh, mày muốn tức chêys mẹ mày sao? Mày cái đồ bạch nhãn lang! Thứ không có lương tâm!"
Cha kế còn đang rống chửi bên tai, Lâm Lộc cúi đầu.
"Em......Em không làm không được cái này.
Công ty là ta cha dượng, ông ta......"
"Nếu cậu không làm chủ được, kêu cha dượng cậu tìm tôi nói chuyện."
"Nhưng mẹ em......"
"Một vừa hai phải, Lâm Lộc."
Ninh Trí Viễn cúi xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộ.
"Một tỷ, tôi không phải không ra nổi.
Nhưng tôi là làm buôn bán, không phải làm từ thiện.
Muốn tiền, liền lấy cổ phầm công ty Lâm thị tới đổi."
"Trí Viễn ca......"
"Tôi nói một lần cuối cùng, cậu và tôi việc nào ra việc đó.
Cậu nếu không làm chủ được, chuyện này liền dừng ở đây đi."
Một bên nói, hắn một bên vươn tay, nắm lấy mặt Lâm Lộc.
Tay hắn dùng lực rất mạnh, làm má thịt Lâm Lộc hướng qua một bên đau điếng.
"Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, Lâm Lộc.
Đối với cậu cũng như vậy.
Cho nên ngậm miệng lại, đừng làm cho chính mình hối hận."
......!
Lâm Lộc giật mình run lập cập, từ trong mộng bừng tỉnh.
Cậu cảm thấy lạnh.
Ở trong chăn ôm lấy thân mình, cả người phát run như cũ.
Đó là một loại không còn chỗ để đi, có thể sợ hãi đến khắc cốt ghi tâm.
Lâm Lộc ở trên giường nằm cả ngày, từ mưòi hai giờ tối đến chạng vạng sáng hôm sau.
Cậu mở to mắt, nhìn chân trời một vòng hồng nhạt dâng lên, ánh mặt trời dần dần chiếu vào, làm hết thảy đều nhiễm một tầng vàng nhạt.
Sau đó một ngày lại nhìn về hướng tây, từ giữa không trung rơi xuống đường chân trời, ánh mặt trời như máu, ánh nắng chiều cũng ảm đạm đi xuống, chỉ còn lại có vài ngôi sao, một trăng rằm.
Một ngày mới đã đến, lại qua đi.
Trong phòng càng ngày càng tối, một mảnh tĩnh mịch.
Lâm Lộc không muốn nhúc nhích.
Cậu không cảm thấy đói, cũng không cảm thấy khát.
Đau đớn, sợ hãi, thậm chí rét lạnh......!Đều không thấy.
Ý thức tựa cậu mơ hồ bay ở không trung, lẳng lặng nhìn chính mình nằm trên giường.
Cậu quá mệt mỏi, đó là một loại mệt mỏi sâu trong nội tâm.
Cứ như vậy nằm xuống đi thôi, cho đến sinh mệnh cuối......!
Lâm Lộc nhắm lại mắt, không cảm giác được cảm xúc phập phồng.
Cậu chỉ cảm thấy mệt, còn có một loại từ bỏ hết thảy bình tĩnh......!
Nhưng trong ý thức hư ảo ý của cậu, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.
Thân hình ưu nhã, dáng đi ung dung, bưng một chén canh cá từ phòng bếp đi ra.
Bà giơ tay lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng phiếm ánh sáng xanh biếc.
Mẹ......!
Lâm Lộc mở to mắt.
Nước mắt lập tức bừng lên.
Cảm giác đều đã trở