Lúc đó, Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lộc.
Hắn nhìn thấy đôi mắt Lâm Lộc chớp động, môi nhẹ nhàng run rẩy.
Ánh sáng trong mắt kia, hắn lại rất quen thuộc.
Lâm Lộc luôn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, giống như là si ngốc luyến mộ, giống như trong mắt cậu chỉ có hắn.
Đáp ứng tôi đi, Lâm Lộc.
Hắn nghĩ, nếu như cậu thích sự thích tôi như vậy, sao có thể chống đỡ được lời dụ hoặc như vậy?
Đứng ở bên cạnh người, lấy thân phận của người yêu.
Đây mơ ước tha thiết bao nhiêu người muốn gặp? Lại có bao nhiêu người trong suốt cuộc đời, muốn tôi cho một ánh mắt, đều căn bản không chiếm được?
Rốt cuộc, mẹ cậu chưa từng nhiễm bệnh, chưa từng lâm vào hôn mê.
Chỉ là xí nghiệp Lâm thị có chút phiền toái nhỏ, cũng căn bản không cần đến một tỷ giữ lại.
Từ đầu tới cuối, đây chẳng qua chỉ là một âm mưu.
Ninh Trí Viễn đã sớm rõ ràng trong lòng.
Ninh thị hắn quyền thế như vậy, như thế nào chuyện này không điều tra đến?!
Nhưng hắn vẫn luôn không nói toạc ra.
Cho tới giờ phút này, hắn cũng nguyện ý cho Lâm Lộc một cơ hội cuối cùng.
Trừ bỏ lừa gạt trước dây, an tâm lưu lại bên người chính mình.
Hắn nhìn thấy Lâm Lộc cúi đầu, hai tay khoanh lại trước người.
Hắn lẳng lặng đợi chờ đáp án.
"Em...Em chọn một tỷ."
Khi Lâm Lộc lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt lập lòe không còn thấy sự luyến mộ.
Cậu hạ quyết tâm, con ngươi một mảnh tối đen.
"Em nguyện ý dùng một tỷ, đem chính mình bán cho anh...Ở trong lòng bàn tay Trí Viễn ca không thể thấy ánh sáng...Mặc ý trêu đùa."
___________________________________________
Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng lên, bực bội mà ấn ấn mi tâm, cũng thuận tiện xua tan đi hồi ức.
Trên giường bệnh, Lâm Lộc vẫn một chút động tĩnh cũng không có như cũ.
Mu bàn tay cầm mềm mại đặt trên giường, bên trên lại toàn vết bầm tím.
Hôm qua khi đưa cậu trở về, Ninh Trí Viễn đã nhìn thấy trên cánh tay cậu có mấy vết thương do kim truyền dịch để lại, còn có vết máu bầm.
Tời nơi này rồi, nào là dịch dinh dưỡng, đường glucose, thuốc hạ sốt...Toàn bộ đều truyền vào người cậu.
Ninh Trí Viễn thật sự không biết, thân thể Lâm Lộc, từ khi nào lại trở nên không xong như vậy.
Lại từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc, ngậm ở bên môi.
Vừa muốn bật lửa, Ninh Trí Viễn ngừng lại động tác.
"Hút thuốc không tốt đối với thân thể.
Đối với sức khỏe bệnh nhân, cũng không tốt."
"Cậu ấy bị xuất huyết dạ dày, mất nhiều máu, tuột huyết áp, còn bị cảm....Lại rửa ruột, lăn lộn đến nhiều như vậy...Hiện tại thân thể rất suy yếu.
Tóm lại, dù sao muốn khôi phục cũng phải mất một đoạn thời gian."
Một phút sau, cửa phòng bệnh lại nhẹ nhàng kéo ra, lại đóng lại.
Ninh Trí Viễn ở ngoài cửa, châm điếu thuốc dưới môi.
Lại không nghĩ tới, ngước mặt lên, lại thấy được một người phụ nữ có chút quen thuộc.
"Là bà?"
"Ninh tổng."
Từ Thu Quân mặc một kiện áo khoác nhung lả lướt, trên đỉnh đầu mang một chiếc mũ nghiêng Beret.
Trong lòng bàn tay cầm một chiếc túi da tinh xảo, vòng tay phỉ thúy ánh lên sắc xanh rũ ở trên cổ tay trắng nón, ở trong cổ tay áo như ẩn như hiện.
"Ninh tổng, tôi đến được một thời gian rồi.
Nhưng mà bảo tiêu của ngài không cho tôi vào, cũng không chịu thay tôi báo ngài một tiếng.
Bọn họ nói, ngoài sự bác sĩ y tá, những người khác trừ khi có ngài phân phó, là ai cũng không thế quấy rầy."
"Ừ."
"Ninh tổng, tôi là mẹ của Tiểu Lộc.
Ngay cả tôi, cũng không thể châm chước sao?"
Ninh Trí Viễn nhự giọng cười cười, bàn tay khớp xương rõ ràng kẹp điếu thuốc.
Hắn đột nhiên hỏi một câu.
"Để ý tôi hút thuốc không?"
"Không, xin ngài cứ tự nhiên."
"...Quả nhiên như thế."
Ai ngờ, Ninh Trí Viễn lại dập tắt điếu thuốc kia, lạnh lùng trào phúng nói.
"Đã sớm đoán được, bà sẽ không để ý.
Rốt cuộc là Ninh Trí Viễn tôi, tập đoàn Ninh thị có tiền có thế, so với Lâm gia mạnh hơn trăm lần.
Lâm phu nhân, đôi mắt ngài nhìn phú quý danh lợi, làm sao dám đối với tôi nói một câu Tôi để ý?"
"Ninh tổng, ngài sai rồi."
Hoàn toàn không có biểu hiện bị mạo phạm, Từ Thu Quân ngược lại mỉm cười.
Bà dùng khẩu khí dịu dàng nhất quán nói.
"Tôi không ngại, bởi vì Tiểu Lộc thích ngài."
"Nói như vậy, bà thật sự để ý Lâm Lộc?"
"Rốt cuộc nó là con trai duy nhất..."
"Như vậy, Lâm phu nhân,"
Ở chữ "Lâm" càng thâm trọng ngữ khi, Ninh Trí Viễn nhìn thẳng đôi mắt bà, âm thanh lập tức lạnh xuống dưới.
"Bà để ý vì có được một tỷ, đem con trai mình bán cho tôi, tùy ý để tôi xử trí sao?"
Sắc mặt Từ Thu Quân thay đổi.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn lạnh băng, bốn phía độ ấm cũng mất dần thay vào đó là từng đợt nhiệt độ giảm xuống.
Trong lòng bà một trận phát lạnh, nhịn không được lui về phía sau một bước.
"Tôi..."
"Lâm phu nhân, dừng ở đây đi.
Xem bà là mẹ của Lâm Lộc, sẽ không đối với bà thế nào.
Cũng chỉ thế mà thôi."
Ninh Trí Viễn xoay người, lại bị Từ Thu Quân kéo cánh tay lại.
Bả vai Ninh Trí Viễn hơi trầm xuống, trong giọng nói cũng mang theo chút không kiên nhẫn.
"Không muốn đi, đúng không?"
"...."
"Nếu bà không muốn đi, vậy tới nói chút chuyện tôi cảm thấy hứng thú đi."
Hắn xoay người, ánh mắt hướng hai bên quét tới.
Bọn bảo tiêu hơi hơi khom người, đồng thời lui xuống.
"Nói cho tôi, đêm qua tột cùng là xảy ra cái gì."
Ninh Trí Viễn tới gần Từ Thu Quân, ánh mắt phảng phất như lưỡi dao cắt trên mặt bà.
"Còn có, một tỷ kia.
Từ chỗ Lâm Lộc, đến tột cùng là phân chia được bao nhiêu chỗ tốt?"
"Cái gì...Cái gì một tỷ? Ninh tổng, tôi nghe không hiểu ngài đang nói gì..."
"Phải không?"
Âm thanh Ninh Trí Viễn lãnh đạm.
"Xem ta, Lâm phu nhân lại không chịu nói những lời thành thật."
"....."
"Muốn yêu tôi nhắc nhở bà một chút sao? Năm năm trước kia, Lâm Lộc biết Lâm thị bị ảnh hưởng nặng nề bởi thảm họa thị trường chứng khoán, mà bà khó có thể thừa nhận mình lấy lý dọ bị đả kích nặng nằm ở bệnh viện, hướng tới tôi mở miệng đòi tiền.
Mở miệng ra, chính là một tỷ."
Ninh Trí Viễn nhìn gần đôi mắt Từ Thu Quân.
"Mà, căn bản mẹ nó không bị bệnh.
Ở phòng chăm sóc đặc biệt cắm mấy cái ống nằm mấy ngày, nhưng trên danh sách ca bệnh lại trống không.
Hối lộ bác sĩ, chỉ sợ cũng đút không ít tiền đi?"
Từ Thu Quân lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch.
"Đến nỗi cái gọi là công ty sụp đổ do thị trường chứng khoán.
Khi đó, Lâm thị các người đều không đưa ra thị trường, loại sụp đổ thị trường chứng khoán này đối với công ty nhỏ như vậy có thể tạo ra ảnh hưởng lớn bao nhiêu chứ? Hửm?"
"..."
"Một tỷ nguyên, cuối cùng rót vốn vào công ty Lâm thị không đến sáu trăm triệu.
Dư lại bốn trăm triệu, các ngươi thu mua mấy công ty, lại đòn bẩy đầu tư mấy hạng mục...Xoay vài vòng, liền vào tài khoản cá nhân."
* Nguyên (元) là đơn vị tiền tệ của nhân dân tệ, mọi thứ có giá trị là "Yuan" chứ không phải nhân dân tệ.
Nói một cách đơn giản hơn là khi người ta đọc đơn vị là 1 yuan, 10 yuan hay 100 yuan chứ không ai đọc là 1 nhân dân tệ, 10 nhân dân tệ.
Sắc mặt Từ