Lâm Lộc vốn dĩ rất trắng.
Ngày thường kaij không hay ra cửa, không trải qua ngày phơi gió thổi, trên người lại càng trắng đến như ngọc.
Nhưng giờ phút này, trên làn da vốn trắng nõn mềm mại, lại thêm vài chỗ vết thương bầm tím.
Trong đó lớn nhất là một mảnh bên hông kia, đã sưng cứng lên, nhìn thấy ghê người.
Ngón tay Ninh Trí Viễn xẹt qua nơi bầm tím kia.
Lâm Lộc theo bản năng co rụt lại, cánh tay đã bị cầm.
Ninh Trí Viễn dùng một chút lực, đem cậu kéo gần trong lòng ngực mình.
Bên tai là âm thanh trầm thấp của Ninh Trí Viễn.
"Trốn cái gì?"
"Không có trốn......"
"Không dám để tôi thay quần áo cho cậu, chính là bởi vì cái này?"
"Em sợ Trí Viễn ca......!Ghét bỏ em quá vô dụng."
Lâm Lộc cúi đầu, uể oải đầy mặt.
"Qua đường xe cũng không thế né......"
"Xác thật đủ ngốc.
Lớn như vậy rồi, đi đường cũng không xong."
"......"
Lâm Lộc cắn môi, lại nhịn không được vì chính mình biện giải một tiếng.
"Là bởi lúc trước ở trên TV, thấy được đàn anh.
Kết quả không chú ý nhfn đường, mới bị đụng vào."
"Đàn anh? Cậu là nói, Trang Hiểu?"
Ninh Trí Viễn sắc mặt tức khắc trầm xuống ba phần.
Cánh tay nắm lấy Lâm Lộc cũng lập tức siết chặt, hung hăng nắm chặt vào da thịt.
Lâm Lộc ăn đau đến run lên, lại không dám đẩy hắn ra.
"Hắn không phải xuất ngoại sao? Ngươi cùng hắn thế nhưng còn có liên lạc?"
"Anh ấy là xuất ngoại a, anh ấy tham gia chung kết Thánh Y Ti, cầm kim vòng nguyệt quế.
Em giải nghệ, cũng không liên lạc với đàn anh nữa.
Nghe nói anh ấy ở lại đoàn nghê thuật của Thánh Y Ti.
Lại không nghĩ rằng, năm nay, anh ấy đã là thành viên trong ban giám khảo của Thánh Y Ti."
Mà em......!Cũng đã hoàn toàn cáo biệt sân khấu.
Lâm Lộc cúi đầu, hoàn toàn đắm chìm ở trong tiếc nuối của chính mình.
Cực kỳ hiếm thấy, ngay cả Ninh Trí Viễn cũng buông lỏng cậu ra, trầm tư đứng dậy, cậu đều không có phát hiện.
"Trang Hiểu nói cái gì, đối với cậu xúc động lớn như vậy?"
"Cũng không có gì......!Chỉ là em nhớ đến thời điểm trước kia ở trường học.
Khi đó Trí Viễn ca cũng không bận như vậy, thường xuyên có thể gặp mặt.
Khi đó thật vui vẻ."
Lâm Lộc miễn cưỡng cười cười, tự mình lấy áo sơmi mặc lại.
Đã từng tốt đẹp bao nhiêu, hiện tại trong lòng liền có bao nhiêu khó chịu.
Rốt cuộc, người bị vứt bỏ, là chính cậu.
"Khi đó vui vẻ, lúc sau thì sao? Sau này không vui? Hửm?"
Âm thanh Ninh Trí Viễn mang theo chút áp bách.
Lâm Lộc rũ mắt, nhẹ nhàng nói.
"Sau này......!Sau này cũng vui vẻ.
Thời điểm có thể nhìn thấy Trí Viễn, liền rất vui vẻ."
Mặt mày Ninh Trí Viễn hơi chút thả lỏng, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Hắn cũng không nói nhiều, đeo cà vạt, mặc âu phục, gọi điện thoại cho Tiểu Chu.
"Lái xe đến dưới lầu chờ tôi."
Lúc sau, hắn quay đầu, nhìn Lâm Lộc liếc mắt một cái.
Lâm Lộc nắm chặt vạtáo sơmi, mắt trông mong nhìn hắn.
Biểu tình kia, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ khóc ra tới.
Một bộ dáng chó con thảm thương bị chủ nhân vứt bỏ, hoảng loạn trong lòng đều viết ở trên mặt.
Ninh Trí Viễn nhướng mày hỏi.
"Cậu thất thần cái gì?"
"......"
"Tôi muốn đi mở họp với phóng viên.
Cậu nếu là muốn đi cùng, liền lập tức chuẩn bị đi."
"Thật sao?"
Lâm Lộc sửng sốt, trên mặt tức khắc sáng lên.
"Em có thể đi cùng Trí Viễn ca sao?"
"Tôi đã hỏi qua bác sĩ, cậu có thể xuất viện."
Ninh Trí Viễn lại liếc cậu một cái.
"Như thế nào.
Cậu còn cảm thấy không quá thoải mái, muốn nghỉ ngơi một đêm nữa?"
"Không, không có.....Em muốn xuất viện!"
Lâm Lộc nhảy xuống giường bệnh, đầu gối lại là mềm nhũn, truyền đến từng trận đau đớn, làm cậu cắn môi.
Nhưng cậu cứng rắn chống đỡ lấy mép giường đứng lên, nỗ lực hướng về phía Ninh Trí Viễn cười tươi.
"Trí Viễn ca, em không có việc gì! Em, em có thể đi cùng anh sao?"
"......"
Sắc mặt Ninh Trí Viễn có chút khó coi.
Trong lòng Lâm Lộc đột nhiên thấp thỏm lên.
Không được sao? Trí Viễn ca có phải thay đổi chủ ý rồi không......!Nhưng cậu thật sự không muốn một mình, ở lại bệnh viện này qua đêm......
Ninh Trí Viễn không nói chuyện.
Lâm Lộc nhìn thấy hắn đi bước một bước đến gần, đột nhiên cúi người về phía mình.
Gương mặt anh tuấn mặt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, làm Lâm Lộc tim đập luống cuống ba phần.
"Trí Viễn ca?"
Ninh Trí Viễn mở hai tay ra, đem Lâm Lộc toàn bộ chặn ngang bế lên, ngồi dậy.
Đột nhiên liền tựa ở trong lòng ngực hắn, Lâm Lộc rõ ràng không thể phản ứng lại đây, thân mình một tránh, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Đừng lộn xộn!"
Cánh tay người đàn ông mạnh mẽ, toàn bộ người Lâm Lộc dán ở trước ngực hắn.
Cách quần áo cũng có thể nghe tiếng tim hắn đập.
Lặng lẽ nâng mắt lên, chỉ có thể nhìn đến đường cong rõ ràng ở hàm dưới, cùng một đôi môi mỏng lãnh đạm.
Ninh Trí Viễn đi đến trước cửa phòng bệnh, ngừng lại.
Hắn cúi đầu, Lâm Lộc ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện một lát, Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn mà cúi đầu khẽ cắn cái mũi Lâm Lộc một chút.
"Còn chờ cái gì đâu? Không biết mở cửa một chút sao?"
"A, được......"
Lâm Lộc lúc này mới ý thức được Ninh Trí Viễn đang ôm mình, căn bản không thể ra tay.
Cậu nhanh chóng mở cửa, lúc này mới phát giác chính mình quá khẩn trương, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Hai người liền bế công chúa như vậy đi ra hành lang.
Đối diện đi tới là một y ta, nhìn thấy tình cảnh này kinh ngạc cực kỳ, sổ ca bệnh trong tay lập tức rơi xuống đất.
Nhưng cô đều không nhặt lên, đôi mắt không dời mắt mà nhìn chằm chằm hai người.
Không riêng gì cô.
Ninh Trí Viễn Lâm Lộc có thể cảm giác được bên ven đường trải qua mỗi người đều đang nhìn bọn họ, trên mặt càng thêm đỏ hồng.
"Trí Viễn ca, anh thả em xuống đi.
Em có thể tự đi......"
"Cậu đi chậm."
"Nhưng rất nhiều người nhìn."
"Cậu sợ bị nhìn?"
Ninh Trí Viễn lấy âu phục kéo kéo, ngăn che đi nửa bên mặt Lâm Lộc.
"Như vậy bọn họ liền nhìn không thấy nữa."
Trước mắt bị một tầng vải dệt bịt kín, ánh sáng mơ màng, không khí cũng ái muội theo không rõ.
Lâm Lộc có loại ảo giác, giống như xung quanh không có người khác, chỉ có hai người cậu và Ninh Trí Viễn.
Hành lang ngắn ngủi, cậu lại cảm giác giống như đi rất dài.
Thẳng đến khi hai người quẹo một đường, xuống phía dưới từng đợt xóc nảy, cậu phản ứng lại đây.
Đây là thang bộ?
"Vì cái gì không đi thang máy?"
Không chờ hỏi xong, Ninh Trí Viễn đã nói.
"Thang máy nhiều người."
"A? Thế thì sao? Trí Viễn ca, em không rõ......"
"Cậu không phải sợ bị nhìn thấy sao?"
Không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu, Ninh Trí Viễn bước chân càng nhanh hơn.
Lâm Lộc không hiểu lý do trên mặt lại nóng lên.
Một lát sau, cậu mới nhỏ giọng nói.
"Nhưng mà Trí Viễn ca anh ôm em, nanegj như vậy, còn phải đi thang bộ lâu như vậy.
Em sợ anh sẽ mệt."
"Cậu thì có thể nặng bao nhiêu?"
Ninh Trí Viễn cười mắng một tiếng.
Mắt thấy Lâm Lộc còn muốn nói chuyện, hắn lại mở miệng nói.
"Im lặng chút.
Ôm cậu tôi sẽ không mệt, nhưng cậu nói nhiều quá tôi cảm thấy phiền.
Cậu lại nói mấy điều vô nghĩa như vậy nữa, tôi liền ném cậu xuống."
Lúc sau, từ thang bộ đến bãi đỗ xe, lại đến trong chiếc xe Bentley màu xám bạc kia, Lâm Lộc một câu cũng chưa dám lại nói.
Thật mau, xe di chuyển tới tuyến đường chính, cách trung tâm tập đoàn Ninh thị chưa tới một cây số.
Ninh Trí Viễn phân phó tài xế.
"Dừng cửa sau đi."
"Cửa