"Trí Viễn ca!"
Mấy ngày nhung nhớ như phun trào ra, Lâm Lộc hướng Ninh Trí Viễn chạy tới, dưới chân vệt nước đầm đìa, trượt một cái, cậu lảo đảo té ngã trên đất.
Nhưng đều bất chấp đau đớn trên đầu gối, cậu bò dậy, lập tức vọt vào ôm ấp Ninh Trí Viễn.
Bên mũi là hơi thở thuốc lá quen thuộc, lại còn mang theo chút khói thuốc súng xa lạ.
Thật giống như, hắn mới từ hiện trường pháo nổ xuyên qua tới, mới nhiễm hương vị dày đặc như vậy.
Mơ hồ nghe được Ninh Trí Viễn kêu rên một tiếng.
Lâm Lộc nâng mắt lên, thần sắc người đàn ông lại bình tĩnh như cũ, chỉ là sắc mặt tái nhợt, mang theo mỏi mệt.
Thật giống như, mới đánh một hồi trận ác liệt trở về.
"Trí Viễn ca, em rất nhớ anh......Em......Mấy ngày nay, anh đi đâu? Có phải anh rất bận không......"
Vây quanh Ninh Trí Viễn cánh tay bên hông càng ngày càng gấp, cái mũi Lâm Lộc đau xót, cơ hồ muốn rơi lệ.
Cậu dùng sức, mặt chôn ở trong lồng ngực Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca......"
Ninh Trí Viễn vẫn luôn không nói gì.
Chỉ là dùng bàn tay vuốt ve tóc của cậu, ngực thong thả mà phập phồng.
Hắn tiếng thở dốc không lớn, lại rất trầm nặng.
Ngay cả Lâm Lộc kích động rất nhiều, cũng cảm thấy có chút không đúng.
Cậu ngẩng đầu, chăm chú nhìn mặt Ninh Trí Viễn.
Lại bị Ninh Trí Viễn dùng sức đè gáy lại, đè ép trở về.
"Trí Viễn ca......"
"Có cái gì đẹp?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn nặng nề.
Một bàn tay hắn ấn Lâm Lộc ở trước ngực mình, một tay kia móc ra một điếu thuốc, ở bên môi bật lửa.
Có lẽ là vì cắn đầu mẩu thuốc lá, hắn nói chuyện giọng lại có chút mơ hồ.
"Ngoan ngoãn ngốc, đừng nhúc nhích."
"Nhưng mà Trí Viễn ca sắc mặt anh rất khó coi...."
"Không có việc gì."
"Có phải anh bị bệnh rồi không?"
Một tiếng cười khẽ.
Ninh Trí Viễn phun ra một làn khói, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc sau gáy cậu.
"Lâm Lộc, cậu quản tốt cậu.
Chuyện của tôi cậu quản không được, cũng không cần quản."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì.
Không liên quan đến cậu."
Ngón tay Ninh Trí Viễn bỏ thêm sức lực, bắt lấy tóc Lâm Lộc, làm cậu ngẩng đầu lên.
"Gần đây tôi không rảnh, có chuyện phải làm.
Chính cậu ngoan ngoãn.
Ở nhà chờ tôi trở lại, chuyện không nên làm thì không nên làm, người không cần thấy cũng không nên gặp! Nhớ kỹ chưa?"
Vài giờ khói bụi bay trong không trung, dừng ở trên mặt Lâm Lộc.
Lâm Lộc không tự giác mà chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo, Ninh Trí Viễn đột nhiên dùng sức hôn xuống môi cậu, hung ác mà đè lại gáy cậu, một cái tay khác bỗng nhiên ở bên hông cậu ôm sát.
Lâm Lộc căn bản thở không nổi, đầu váng mắt hoa, bị hắn đè ở trên tường.
"Ô......!Ô ưm......!A......"
Lâm Lộc thở dốc càng ngày càng cấp, có chút thiếu oxy.
Nhưng Ninh Trí Viễn căn bản không có ý buông tha cậu, tựa như một con hung thú, muốn nuốt toàn bộ cậu vào bụng!
Lâm Lộc cơ hồ sa giữa nụ hôn.
Hai chân cậu nhũn ra, muốn khuỵu xuống phía dưới.
Lại bị Ninh Trí Viễn ấn ở trong lòng ngực, cánh tay bên hông chống được trọng lượng thân thể cậu.
Đột nhiên, ngoài cửa bị người gõ vang.
Lâm Lộc cả kinh, thân mình run rẩy vài cái.
Ninh Trí Viễn trấn an mà vỗ vỗ đầu cậu.
"Là Tiểu Chu."
Mở cửa, quả nhiên là Tiểu Chu.
"Ninh tổng, đây là giúp phế vật......Cư nhiên cho bọn hắn chạy!"
Tiểu Chu vào cửa đã bắt đầu gào, lại ở nhìn thấy ánh mắt Ninh Trí Viễn nháy mắt im lặng.
Ánh mắt hắn mê man chuyển qua phía trên mặt Lâm Lộc, lại nhìn về phía Ninh Trí Viễn, bất giác nuốt nước bọt.
"Ninh tổng, tôi lắm miệng lắm phải không......"
"Xử lý xong rồi?"
"Vâng, không sai biệt lắm.
Chỉ là không bắt được người......"
"Không vội, chậm rãi tìm.
Đều là một ít đồ bỏ.
Liên hệ được Bạch Vụ không?"
"Vâng, tìm được hắn.
Hắn cùng vị kia tiên sinh ở......"
"Tôi biết rồi."
Trực tiếp đánh gãy lời Tiểu Chu nói, Ninh Trí Viễn đứng thẳng thân thể, đẩy Lâm Lộc ra.
"Đi, đi tìm Bạch Vụ."
"Trí Viễn ca!"
Lâm Lộc lại bắt lấy cánh tay hắn.
"Rốt cuộc làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Nói không liên quan gì đến cậu."
Ninh Trí Viễn nghiêng người nhìn cậu.
"Nhớ kỹ lời tôi nói, ngoan ngoãn ngốc ở nhà đi."
"Nhưng mà Trí Viễn ca, anh nói như vậy em sẽ càng lo lắng......Em....."
Phảng phất hạ quyết tâm, Lâm Lộc ngẩng đầu.
"Em có thể giúp được gì không? Bạch Vụ hắn......Hắn có thể làm chuyện gì, em có thể làm hay không? Trí Viễn ca, anh không tìm Bạch Vụ được không? Em, em cũng có thể......"
Nhưng không chờ cậu nói xong, Ninh Trí Viễn đẩy cậu sang một bên, đi ra cửa phòng.
"......Tôi giúp ngài."
Dư lại nửa câu lời nói này, phanh một tiếng cửa phòng mở ra, nhốt cậu trong căn phòng.
Lâm Lộc mất mát mà dựa vào cạnh cửa.
Phía sau, ngoài cửa, có thể nghe được tiếng bước chân dồn dập của nam nhân vang lên, tiếp theo là cửa thang máy mở.
Lại lúc sau, không còn có một chút âm thanh nào nữa.
___________________________________________
Ninh Trí Viễn ra khỏi thang máy, đi hướng đến một con đường nhỏ.
Cuối đường, ngừng lại không phải là chiếc Bentley màu bạc thường thấy, mà là một chiếc xe màu đen tăng sức chống đạn.
Ninh Trí Viễn ngồi vào phía sau, tài xế cẩn thận đóng cửa xe lại, không khí bên trong căng thẳng.
"Ninh tổng."
Trừ bỏ tài xế và Tiểu Chu, sau xe còn có hai gã bảo tiêu mặc đồ đen, một người đàn ông mang khẩu trang, trên tay mang bao tay cao su mỏng.
Hắn gật đầu với Ninh Trí Viễn một chút, động tay cởi bỏ áo sơmi hắn.
Áo sơmi bên trong, băng vải lung tung quấn quanh vài vòng.
Sau khi cởi bỏ, một miệng vết thương lớn bị đánh sâu vào bầm tím đến đáng sợ, trên cánh tay là bị thương nặng nhất, có mấy khối rõ ràng là do đường cao tốc đánh sâu vào cắt đi da thịt, còn có chút cát sỏi cùng kim loại khảm ở trong da thịt.
"Bạch Vụ nơi đó thế nào? Người còn chưa đi?"
"Máy bay tư nhân của Phương tiên sinh đã bay suốt đêm.
Nhiều nhất buổi tối, ngài ấy có thể ở thủ phủ khu hành chính đáp xuống."
"Hắn thế nào? Hắn có thể bị thương nặng hơn so với tôi."
Ninh Trí Viễn duỗi cánh tay ra, bác sĩ cá nhân ngồi ở trên xe triển khai một loạt dụng cụ y tế.
Bác sĩ cầm một ống tiêm lên, Ninh Trí Viễn một phen nắm lấy cổ tay hắn.
"Ngươi làm gì?"
"Ninh tổng, miệng vết thương của ngài rất sâu, không được chữa trị kịp thời sẽ gây nhiễm trùng và đau đớn hơn.
Tôi sẽ tiêm thuốc tê cho ngài trước...."
"Không cần."
Ninh Trí Viễn lắc đầu.
"Thời gian khẩn cấp, tôi còn có việc, chờ không được hiệu quả của gây tê.
Ngươi trực tiếp làm đi."
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng mà.
Chút đau này có gì, ngươi đến đây đi."
Thật sự muốn làm như vậy sao, hà tất đi đường vòng thật xa nơi này? Cái loại không thuốc gây tê thống khổ, cũng không phải là nói là được......Cứ như vậy, còn muốn đến chung cư này đứng ngây người hai mươi phút......Chẳng lẽ, trên lầu có văn kiện quan trọng cơ mật gì hay sao, hay là có bảo bối trân quý, cần thiết phải xác nhận an toàn mới có thể yên tâm?
Bác sĩ trong lòng nói thầm, trên mặt lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Hắn lưu loát dùng cái kìm nhỏ gắp những vết thương trong thịt ra.
Miệng vết thương vốn dĩ đã đọng lại, nhưng một cái gắp trí mạng này, chỗ vết thương lại lần nữa vỡ toang, máu chảy ra.
Thần sắc Ninh Trí Viễn căng thẳng.
Nhưng hắn