"Đùng đùng đùng!"
Tiếng đập của vang lên.
Theo sau đó, từ ngoài cửa truyền đến tiếng trợ lý của Ninh Trí Viễn - Tiếu Chu: "Anh Lâm, anh ở đâu? Em có thể vào không?"
Tiểu Chu? Cậu ta không phải nên đi theo Trí Viễn ca sao? Cậu ta tới đây làm gì?
Lâm Lộc có chút ngây người.
Cậu lau khô nước mắt, đỡ sofa đứng dậy, chậm rãi dịch qua đi mở cửa.
"Mời vào."
"Chào anh Lâm."
Tiểu Chu đẩy cửa phòng ra.
"Anh lâm, Ninh tổng không phát hỏa gì chứ? Anh không biết hôm qua Ninh tổng tức giận thế nào đâu, gọi cho anh mấy cuộc điện thoại anh cũng không trả lời, mặt mày Ninh tổng cau có.
Dọa mọi người sợ chết..."
Nói tới đây, hắn cười hì hì với Lâm Lộc nói: "Cũng chính là anh đó anh Lâm.
Nếu là người khác, không biết phải gánh kết cục gì đâu.
Không giống như anh Lâm, là người Ninh tổng đau lòng nhất."
....Đau cậu sao?
Lâm Lộc cười khổ một tiếng.
Từng màn đêm qua còn ở trước mắt, giờ phút này eo cậu còn đau như muốn đứt gãy, trong phòng bếp từng tiếng "Phế vật" còn ở bên tai.
Trong mắt Ninh Trí Viễn, phế vật cậu làm cái gì cũng đều không tốt.
Nơi nào "Đau" cho cậu? Chỉ có ghét bỏ thôi.
Tiểu Chu đi qua phòng khách một vòng, bắt lấy cái điện thoại.
"Được rồi anh Lâm, Ninh tổng cứ để em xử lý.
Nhân viên vệ sinh đợi lát nữa sẽ đến cửa ngay thôi, anh không cần xen vào đâu."
Nói xong hắn lại vào bếp.
Trên bếp bị cháy như thế nào cũng không để ý, ngược lại mắt dính ở hai miếng sandwich không rời: "Anh Lâm, đây là anh làm sao? Thật hâm mộ Ninh tổng, hạnh phúc quá đi."
Tiểu Chu nói xong, lại không thấy Lâm Lộc đáp lại.
Hắn mới kỳ quái quay đầu lại, đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Lâm Lộc ngồi một góc, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Ánh mắt cậu mờ mịt, vành mắt đỏ bừng, nhìn qua rất đáng thương.
Tựa hồ là cầm lòng không được mà rơi vào