Trên tầng lâu cao nhất của tập đoàn Ninh thị.
Từ khi tiếp điện thoại kia của bảo tiêu, Tiểu Chu bắt đầu đứng ngồi không yên.
Đặc biệt là nửa giờ sau, cũng chưa nhận được báo cáo tiếp theo của bảo tiêu.
Hắn biết, bảo tiêu kia tuy rằng đầu óc hơi chậm một chút, người lại là ngưòi rất có trách nhiệm.
Nếu là tìm được Lâm Lộc rồi, hắn nhất định sẽ gọi điện cho mình trước tiên.
Có lẽ là bởi vì bên kia quán bar quá nhiều......Còn chưa tìm được?
Nhưng Lâm ca đến đó làm gì? Chỗ phố quán bar đó, có rất nhiều chuyện không an toàn!
Rầm một tiếng, Tiểu Chu đẩy văn kiện cao như núi trên bàn làm việc ra.
Trang giấy như tuyết trắng bay lả tả trên mặt đất.
Tiểu Chu đứng lên, sải bước đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, thư ký giật mình mà ngẩng đầu.
"Trợ lý Chu, ngài đi đâu vậy?"
"Đi phòng bảo mật."
Tiểu Chu cau mày.
"......!Mới vừa rồi Ninh tổng nói tôi, muốn đi gọi điện thoại."
Dứt lời, Tiểu Chu bước nhanh đi đến phòng họp.
Khi họp hội nghị cấp bậc bảo mật, vì phòng ngừa nghe trộm, điện thoại nhân viên tham dự hội nghị đều phải thống nhất thu ở một chỗ.
Mới vừa rồi trong phòng hội nghị còn có thiết bị che chắn, tới bảo đảm không gì có thể lọt ra.
Cái phòng chuyên môn đặt điện thoại, chính là phòng bảo mật.
Mới đi vào, Tiểu Chu liền nghe được tiếng chuông quen thuộc.
Trong lòng hắn vui vẻ, là tiếng chuông di động của Ninh Trí Viễn!
Có thể là Lâm ca?
Đi nhanh vài bước, cầm điện thoại lên, màn hình quả nhiên hiện lên "Gọi đến: Lâm Lộc".
Quả nhiên là Lâm ca?
Trong lòng Tiểu chu buông lỏng.
Hắn nhnh chóng trượt nghe điện thoại.
"Lâm ca, anh đi đâu? Anh làm chết em, mới vừa rồi em nghe bảo tiêu......Alo? Lâm ca?"
Điện thoại vừa nghe được, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng tút tút ngắt máy.
Tiểu Chu hỏi chuyện tựa như đá chìm đáy biển, không hề hồi âm.
Tiểu Chu lại gọi vài lần, so với lúc nãy còn nôn nóng hơn.
Đối diện chẳng những không đáp, ngược lại trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Lại đánh trở về, cư nhiên tắt máy.
Mới vừa rồi chùng xuống khẩu khí lại lần nữa nâng lên, dự cảm điềm xấu cơ hồ ngưng tụ thành một tụ, nghẹn ở trong cổ họng hắn.
Tiểu Chu ngẩng đầu, đối diện ngoài cửa sổ.
Nơi xa tà dương như máu, ánh đến trên cửa sổ cũng là một mảnh hồng quang.
Sắc trời đem mù mịt.
Tính ra, từ khi Lâm ca mất tung tích, đã qua đi hơn một giờ.
Trong lòng Tiểu Chu đột nhiên căng thẳng, bảo tiêu bên kia vẫn không hề có tin tức như cũ.
Nếu là thật sự đi dạo quán bar, giờ phút này một đám truy tìm cũng nên tìm được người.
Trừ phi......Là bị ở trong phòng nào đó không ra.
Phố quán bar loại địa phương này, loại phòng này, trước nay chỉ có một sử dụng......!
Điện thoại gọi được, lại không thể nói chuyện......!Lúc sau đã bị tắt máy......!
Lâm ca anh ấy, thật sự đã xảy ra chuyện?
"Trợ lý Chu!"
Phía sau một tiếng kêu gọi, thế nhưng kích cho Tiểu Chu phía sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Hắn cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy thư ký đứng ở cửa.
"Ninh tổng bên kia tan họp, kêu ngài qua đó."
"Được! Tôi lập tức liền......Cô nói cho Ninh tổng, tôi lập tức qua đó."
Tiểu Chu cúi đầu, nhìn chằm chằm di động trong ta.
Lòng bàn hắn đã tràn đầy mồ hôi.
Khó có khi, trên mặt hắn toát ra vài phần giãy giụa rối rắm.
Nhưng hắn hít sâu vài lần, đã đi xuống quyết tâm, dùng sức ấn xuống một dãy số.
"......Là tôi, tôi là Chu Diệu."
Điện thoại chuyển được, âm thanh Tiểu Chu đè thấp.
"Tôi muốn nhờ anh một chuyện......!Có thể đến quán bar ngoại ô đột kích kiểm tra một lần sao?"
Điện thoại đối diện an tĩnh một lát, một giọng lười biếng của người đàn ông truyền tới, mang theo vài phần châm chọc.
"Cậu là ai, là bộ trưởng trị an quốc gia sao? Tôi trăm công ngàn việc như vậy, cậu kêu tôi đi tôi phải đi?"
"......Cho là tôi cầu anh."
Chữ "cầu" này xuất ra khỏi miệng, như là lưỡi đao cắt qua yết hầu.
Đối diện lại im lặng một chút, sau đó là một tiếng cười lạnh.
"Thật sự? Cậu cầu tôi? Này thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây.
Chu Diệu Chu tiên sinh cậu không phải lưng dựa tập đoàn Ninh, eo thật sự cứng sao? Cũng có lúc cầu tôi?"
"Phải, tôi cầu anh.
Cầu xin anh giúp tôi chuyện này, được chưa?"
"Được thật ra thì được.
Nhưng mà Chu Diệu, người cậu cầu là ai? Tôi sao lại nghe không hiểu? Anh tới anh đi, tôi không quen biết ai gọi là anh hết.
Cậu biết sao?"
"......!Ngô Phong.
Tôi xin anh, đừng làm khó tôi......Tôi thật sự rất sốt ruột, chỉ có anh mới có thể giúp tôi......Ngô Phong, có thể giúp tôi được hay không?"
Nam nhân đối diện cười nhẹ một tiếng.
Không biết ấn cái nút gì, ống nghe đối diện truyền đến một tiếng linh vang, tiếp theo chính là tiếng chạy bộ dừng lại ở cửa.
Có người đẩy cửa mà vào.
"Đội trưởng, chuyện gì?"
"Kêu các huynh đệ tập hợp."
"Rõ!"
Cùng với sự cà lơ phất phơ vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Khi nam nhân hạ lệnh, âm thanh căng thẳng, mang theo cỗ uy nghiêm khí thế.
Tiểu Chu nín thở nghe hắn gọi người tập hợp, lại vài câu công đạo xong, một lần nữa mới về bên điện thoại.
Lại mở miệng lần nữa, ổn trọng uy nghiêm vừa rồi tựa hồ đều là ảo giác.
Sức mạnh cà lơ phất phơ kia lại về rồi.
"Khó được Chu Diệu cậu chịu chủ động tìm tôi.
Nói đi, muốn tìm ai?"
"Tìm một nam nhân tên Lâm Lộc, đợi lát nữa tôi gửi ảnh chụp cho anh! Anh ấy buổi chiều ra khỏi nhà, lúc sau liền liên hệ không được.
Chỉ biết cuối cùng xuất hiện ở phố quán bar, cùng một người tên Lệ Hàng......"
"Được, tôi biết rồi.
Cậu chờ điện thoại của tôi."
Đối phương lưu loát tắt điện thoại.
Tiểu Chu mời đến tôn đại phật, rốt cuộc thở dài ra một hơi.
Phía sau lưng một trận mồ hôi lạnh.
Cũng không biết là bởi vì lo lắng cho Lâm Lộc, hay bởi vì gọi điện thoại cho người này.
Mặc kệ nói như thế nào......Chỉ hy vọng Lâm ca có thể bình an không có việc gì.
Tiểu Chu bình phục hô hấp một chút, đi ra khỏi phòng bảo mật.
......!
Trong văn phòng.
Ninh Trí Viễn mới