Lâm Lộc đi theo Ninh Trí Viễn, một trước một sau đi ra thang máy.
Cơn gió đêm nghênh diện thổi đến, trên người Lâm Lộc còn có mồ hôi chưa khô, lập tức bị gió thổi vào.
Cậu co rúm lại một chút, ôm lấy cánh tay, vvaanx là có chút phát run.
Một kiện áo khoác ném ở trên người cậu.
Cậu theo bản năng ôm lấy, hương mộc điều quen thuộc ập đến trước mặt, bao vây cậu trong đó.
Thật giống như, một mảnh hư vô mờ mịt tối tăm.
Lâm Lộc năng mắt lên.
Đèn rực rỡ mới lên, bóng đêm không rõ.
Bóng dáng Ninh Trí Viễn cao lớn, áo sơ mi trên bị gió thổi đến, như một con chim ưng màu trắng.
Cổ tay áo sơ minh bay bay rung động, đôi tay tùy ý cắm vào túi quần, khớp xương rõ ràng.
Như có thể thấy được hắn tuổi trẻ hào hoa phong nhã ở học viện quốc gia này, hoàn toàn không nhìn ra đã tốt nghiệp mấy năm.
Tựa như lúc trước còn ở trong trường học, bước đi trong gió đêm.
Khi đó, Ninh Trí Viễn cũng mang một chiếc áo khoác đến đón cậu như vậy....Có chút bá đạo mà nói cậu "Mặc vào", bởi vì "Bên ngoài lạnh."
Lâm Lộc ngơ ngác nhìn bóng dáng của hắn, có chút bồi hồi đến xuất thần.
"Ngẩn người làm gì? Tôi kêu cậu mặc vào?"
Ninh Trí Viễn dừng bước chân.
Rõ ràng không qua đầu lại, phía sau hắn giống như có đôi mắt, mãi cho đến khi Lâm Lộc mặc chiếc áo kia lên, hứn mới tiếp tục đi về phía trước.
"Xe ở bên kia, đuổi kịp."
Trong miệng nói "Đuổi kịp", lại căn bản mặc kệ bước chân Lâm Lộc không theo kịp, hắn lo cho chính mình bước chân đi nhanh hơn.
Lâm Lộc cố hết sức theo ở phía sau, cổ chân lại bắt đầu trướng đau, cũng chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Cũng may khó chịu không bao nhiêu, cậu cũng có thói quen nhẫn nại.
Hôm nay Ninh Trí Viễn không mang theo Tiểu Chu, là tự mình lái xe tới.
Chiếc xe kia tạo hình tinh xảo, đường cong mềm lại, chỉ là ngừng ở bên đường liền thu hút rất nhiều ánh mắt.
Nơi học viện quốc gia này, hơn phân nửa học sinh là phi phúc tức quý.
Đối với siêu xe, bọn họ đương nhiên có nghiên cứu qua, có thể nhìn thấy chiếc xe này không giống với những chiếc xe thể thao khác.
Rốt cuộc, có thể mua được xe tốt, phiên bản giới hạn rất khó lấy được đến tay.
Trong đó ẩn một cánh cửa vô hình cao đến kinh người, cũng không phải người nào cũng có thể tùy tiện lấy tiền mua được.
Lâm Lâm đi theo tốc độ của Ninh Trí Viễn, cố hết sức.
Ngay cả khi mắt cá chân lần nữa lại đau lên.
Dừng bước chân, cậu nhịn đỡ lấy cửa xe, nhẹ nhàng quay gót, để khớp xương thoải mái chút.
Lại không ngờ, cửa xe mở ra.
Lâm Lộc lắp bắp kinh hãi, mất cân bằng lui về phía sau, trực tiếp đâm vào một cái ngực rộng lớn.
Không biết Ninh Trí Viễn đi về phía sau cậu khi nào.
Nhưng đụng chạm thân mật này, cũng chỉ là nháy mắt.
Ninh Trí Viễn buông lỏng tay ra, để lại Lâm Lộc đứng tại chỗ, tự mình lên xe.
Hắn bấm chìa khóa, nháy mắt động cơ nổ vang.
Ống khí dưới xe chấn động, âm thanh trầm thấp truyền đến.
"Lên xe.
Còn chờ cái gì?"
Lâm Lộc do dự một chút, lại không dám động đậy.
Ghế phụ bên cạnh Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc không dám tùy tiện đi qua, cậu rất sợ khi mở cửa xe ra, sẽ bị Ninh Trí Viễn mắng một câu "Không biết thân phận", lại đuổi xuống xe.
Hàng ghế phía sau, đã bị Bạch Vụ chiếm.
Rõ ràng có thể ngồi hai người, Bạch Vụ lại giống như không có xương ngồi lệch qua cả bên ghế còn lại, lười biếng nghiêng đầu, trong miệng còn ngậm que kẹo.
Ánh mắt Lâm Lộc cùng hắn nhìn nhau, cặp mắt mèo kia giống như hơi nheo lại, cười khiêu khích.
"Trí Viễn ca, bằng không để em tự mình đi.
Cũng không xa."
"Tôi kêu cậu lên xe, nghe không hiểu sao?"
Hiển nhiên Ninh Trí Viễn đã mất kiên nhẫn.
Lâm Lộc mím môi, lại nhìn Ninh Trí Viễn.
Lại phát hiện kính cửa xe của ghế phụ đã từ từ nâng lên.
Thời điểm cậu ngồi vào, hoảng hốt nghe được Bạch Vụ cười mắng một tiếng, lại không biết là đang cười ai.
"Như thế nào, Trang Hiểu không tới cùng cậu sao?"
Xe khởi động, giọng nói của Ninh Trí Viễn như chôn trong tiếng gầm rú của động cơ xe, lại nghe có chút không rõ ràng.
Tinh thần của Lâm Lộc hiện tại đều đặt trên người bên cạnh, nhưng cũng không lộ ra.
Tuy rằng không biết vì sao Ninh Trí Viễn đột nhiên hỏi Trang Hiểu.
Cậu vẫn ngoan ngoãn trả lời.
"Hôm nay diễn thử hình như không có đàn anh."
"Phải không? Hắn không làm việc cùng cậu sao?"
"Không có, hôm nay chỉ có mình em."
Không biết có phải do ảo giác hay không.
Lâm Lộc nói xong câu này, cảm giác Ninh Trí Viễn quay lại đây, nhìn cậu một cái.
Nhưng cậu ngẩng đầu, lại phát hiện người nọ vẫn êm đẹp mà lái xe, giống như căn bản chưa từng quan tâm cậu nói gì.
"Trí Viễn ca, hôm nay sao anh lại đến đây?"
"Trương học phát thiệp mời cho tôi."
"Nhưng mà nơi diễn thử không phải ở hội trường chính sao? Đỉnh tầng tháp hoa chỉ là nơi bọn em luyện tập."
"Nhớ nhầm chỗ."
"Không phải vậy chứ? Trí Viễn ca sao có thể nhớ nhầm, đầu óc anh tốt như vậy....."
Lại là một tiếng cười mắng đột ngột vang lên, đáng gãy lời nói Lâm Lộc.
Cậu không biết làm sao mà ngẩng đầu, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Bạch Vụ vẫn nằm ở ghế sau như cũ, tai đeo tai nghe bluetooth, que kẹo trong miệng nhếch nhếch lên.
"Bạch Vụ."
"Có chuyện gì a, Ninh tổng."
"Nghe tầu hài, nghe đến cao hứng.
Kết quả bị Ninh tổng ngài tá nhiễu như vậy.
Liền không nghe được hài kịch nữa.
Cho nên, Ninh tổng anh muốn kêu em làm gì? Anh muốn em nha?"
"Im lặng