Cách học viện quốc gia không xa, có một tòa gara để xe hình lập thể.
Tầng cao nhất, là một sân bay tư nhân.
Trên mái nhà, bốn chữ "Thực Nghiệp Ninh Thị" thật lớn, lập lòe ánh đèn neon, cách xa cũng có thể nhìn thấy.
Bảng đèn này quá lớn, làm chiếc trực thăng đang lơ lửng trên không, cũng nhiễm một màu hồng lung linh rực rỡ.
Cánh quạt trực thăng không ngừng xoay tròn, kéo theo tiếng gió phần phật.
"Ninh tổng! Ngài tới rồi?"
Tiểu Chu đứng ở sân bay.
Thấy Ninh Trí Viên mang theo một thân toàn mùi lẩu bước lại đây, hắn rất chuyên nghiệp không hỏi nhiều, mà nói thẳng chính sự.
"Mới vừa rồi nhận được tin tức, tôi liền thông báo cho Phương tổng đốc.
Hắn vẫn còn ở phụ cận chưa rời đi, muốn chúng ta cùng nhau qua đó."
Ninh Trí Viên gật đầu một chút, hỏi.
"Tình huống thế nào?"
"Đột nhiên nổ rất mạnh, may mà lúc ấy là thời gian nghỉ trưa, thương vong không có gì lớn.
Kỹ sư của chúng ta bị thương mười ba người, may mắn không bị thương nặng, cũng không có người tử vong.
Nhưng mà công trường không thể không đình công.
Giọng càng nói càng nhỏ, biểu tình của Tiểu Chu có chút sầu lo.
Nơi xảy ra chuyện chính là công ty đang xây dựng theo cấu trúc cơ bản của Ninh thị ở nước ngoài, cung cấp mạng lưới điện đia phương cho một quốc gia tương đối lạc hậu.
Từ máy phát điện, dây điện truyền tải điện, đến các thiết bị điện lực khác......Lợi nhuận sau lưng rất lớn, cũng là dự án quan trọng của Ninh thị ở nước ngoài.
Ai có thể ngờ, ở thời kỳ quan trọng xây dựng nhà máy điện, cư nhiên xảy ra loại sự tình này!
"Ninh tổng, chuyện này có thể là liên quan đến đại hoàng tử hay không?"
"Tám chín phần mười là hắn."
"Thật là quá đáng! Hắn chính là hoàng trữ, kỹ sư chúng ta đều là con dân quốc gia! Tại sao hắn có thể nhắm vào người của mình khủng bố tập kích như vậy...."
"Cho nên lần trước lần trước đụng tay đến nguồn năng lượng của công ty hắn, là thật sự cho hắn một vố đau.
Chó cùng rứt giậu, đây là thế diện cơ bản không rảnh lo.
* Chó cùng rứt dậu: bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
Vừa nói, hai người vừa đi về phía trước, rất nhanh đến bên máy bay trực thăng.
Đột nhiên, di động trong túi Tiểu Chu rung lên chấn động.
Hắn nghe điện thoại, chạy đến nói hai ba câu, vội vàng trở về báo cho Ninh Trí Viễn.
"Ninh tổng, là Lâm ca!"
"Lâm Lộc?"
Ninh Trí Viễn nhíu mày.
"Cậu ta muốn làm gì?"
"Không biết, chỉ là Lâm ca nói muốn cầu tôi hỗ trợ."
"Là cầu cậu hỗ trợ? Hay là vẫn muốn thông qua cậu cầu tôi hỗ trợ?"
Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn hừ một tiếng, ngửa đầu nhìn về phía máy bay trực thăng đang đứng yên trong không trung.
"Lại học được cách làm loại tâm kế này.
Hiện tại là khi nào, cấp tốc! Tôi có thời gian rảnh để ý đến cậu ta?"
"Nhưng mà, Lâm ca nói anh ấy đang ở bệnh viện...."
"Bệnh viện?":
Ninh Trí Viễn ngây ra một lúc, vươn tay tới chỗ Tiểu Chu.
"Đưa điện thoại tôi nghe một chút."
..............!
Bên kia, Lâm Lộc ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu gối chính mình.
Gió đêm thổi trên quần áo đơn bạc của cậu.
Mới vừa rồi Tiểu Chu nói được một nửa, đột nhiên hắn nói chờ hắn một chút.
Cậu liền ngoan ngoãn đáp ứng.
Nhưng cậu không nghĩ đến, bên loa điện thoại lại vang lên lần nữa, thế nhưng là giọng của Ninh Trí Viễn.
"Lâm Lộc cậu ở bệnh viện?"
"Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc sửng sốt.
"Làm gì kinh ngạc như vậy? Còn không phải cậu muốn nói Tiểu Chu chuyển lời giúp cậu sao? Hiện tại tôi tới rồi đây, cậu có chuyện gì?"
"Tôi....."
"Ấp a ấp úng cái gì! Tôi còn có việc gấp, cậu nhanh lên!"
Mới được giọng nói của Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc đã cảm thấy đầu mũi chua xót, ủy khuất trong lòng như muốn trào ra.
Nhưng Ninh Trí Viễn quát lớn như vậy, cậu ép mình nuốt những nghẹn ngào đó trở lại.
Tận lực ổn định cổ họng.
"Trí Viễn ca, em ở bệnh viện.
Em khẳng định là bị bệnh, muốn Tiểu Chu ký tên giúp em, đi làm phẫu thuật."
"Bệnh gì?"
".....Khớp xương trên đùi xảy ra vấn đề.
Bác sĩ nói, bệnh không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là....Sau khi làm phẫu thuật, khả năng sẽ không thể múa nữa."
"Ừ."
Âm thanh Ninh Trí Viễn vững vàng, Trầm mặc một lát, hắn hỏi.
"Khi nào làm phẫu thuật?"
"Em muốn đầy lùi lại nửa năm, sau khi cuộc thi Thánh Y Ti tổ chức xong."
"Chuyện nửa năm sau, cậu hiện tại gọi điện thoại rống lên như vậy làm cái gì?"
Trong âm thanh rõ ràng mang theo không kiên nhẫn.
"Điều cậu muốn nói chính là cái này? Tôi biết rồi.
Có bệnh thì chữa đi, tôi còn có việc, tắt máy trước đây."
"Trí Viễn ca!"
"Còn muốn làm gì?"
"Em không sợ làm phẫu thuật.
Nhưng mà...."
"Hửm?"
"Nhưng mà làm phẫu thuật, không còn cách nào tiếp tục múa nữa! Trí Viễn ca, em muốn khiêu vũ, nhưng em lại không thể đi phẫu thuật....Trí Viễn ca, trong lòng em rất sợ, không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt! Nếu là thật sự không thể múa nữa, em nên làm gì bây giờ?"
Nói năng lộn xộn, lại là nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng Lâm Lộc.
Không quan tâm mà nói ra, nước mắt trên mi Lâm Lộc tràn ra.
Vừa rồi cưỡng chết đi nghẹn ngào giờ đây cũng không che lấp lại được.
Nếu có thể, cậu hy vọng hiện tại có thể ở bên cạnh Ninh Trí Viễn.
Biết rõ là bị ghét bỏ, biết rõ cậu trong lòng Ninh Trí Viễn không là gì, lại vẫn không khống chế được bản thân mình muốn ỷ lại vào hắn.
Cậu cũng hận chính mình yếu đuối như vậy, nhưng rốt cuộc cậu mới gặp phải chuyện đả kích lớn nhất trên cuộc đời này, cậu không chống đỡ nổi! Loại thời điểm này, Ninh Trí Viễn tồn tại, giống như một cọng rơm cứu mạng của cậu.
Suốt sáu năm, sinh mệnh của Lâm Lộc trừ bỏ hắn, đã trống rỗng không còn một vật.
Khống tìm hắn khóc một hồi, Lâm Lộc còn có thể đi tìm ai mà khóc đây?
"Cậu tìm tôi.
chỉ muốn nói những lời vô nghĩa này thôi?"
Giọng nói lạnh nhạt của Ninh Trí Viễn truyền qua điện thoại, như là một thùng nước đá dội xuống đầu.
Lâm Lộc hoàn toàn cứng đờ.
"Không thể múa thì như thế nào? Vậy không múa."
"Nhưng mà, em còn muốn đến Thánh Y Ti.
Trí Viễn ca, anh cũng biết, em muốn đi Thánh Y Ti múa!"
"Nếu cậu thật sự muốn đến Thánh Y Ti, hôm nay sẽ không nhường cơ hội cho học tỷ kia của cậu.
Được, trong lòng cậu thế nào tôi rất rõ ràng, cậu chỉ là muốn tìm lý do gọi cuộc điện thoại này cho tôi mà thôi."
Lời nói lạnh băng, cơ hồ có thể làm nhân tâm đông lạnh thành khối băng.
Lâm Lộc một câu cũng không nói nên lời, Ninh Trí Viễn dễ dàng xẻo một đao trong lòng cậu như vậy.
"Được rồi, tôi biết ý tứ của cậu.
Chờ tôi hết bận, sẽ liên hệ với cậu.
Bệnh hay không bệnh, cũng đừng nói nữa.
Ngày hôm qua không bệnh, hôm trước không bệnh, vừa rồi lúc ăn cơm cậu cũng không nói qua cậu bị bệnh, tại sao tôi đi một bước, cậu sau lưng liền bệnh rồi? Nửa năm sau mới yêu cầu làm phẫu thuật, trước nay bị bệnh đều phải sớm trị liệu cho tốt! Bệnh gì mà chăm sóc, phẫu thuật còn có thể tùy tiện lùi ngày như vậy? Sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải là hiện tại gọi đến đây nói....Cậu không biết tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt sao?"
Dứt lời, đối diện liền truyền đến âm thanh ồn ào.
Hình như là Ninh Trí Viễn ném điện thoại trả lại cho Tiểu Chu.
"Đi thôi, không cần lo cho cậu ta."
"A? Nhưng mà Ninh tổng, vạn nhất Lâm ca thật sự bị bệnh thì sao?"
"Vừa rồi còn cùng tôi ăn cơm, một chút vấn đề cũng không có.
Có thể có vấn bệnh gì?"
"Nhưng mà....."
"Không có nhưng mà gì hết.
Lập tức đi, không được chậm trễ thời gian."
.....................!
Lâm Lộc chậm rãi đặt