Nút thắt bị gỡ ra, Lâm Lộc liền kéo vạt áo che lại.
Cậu cúi đầu, chôn hai đùi vào trong quần áo, nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn không chật vật như vậy.
"Cái gì gọi là cậu và tôi không còn quan hệ?"
Ánh mắt Ninh Trí Viễn lạnh xuống
"Lâm Lộc, cậu thật sự rất có dã tâm.
Khách ở câu lạc bộ tốt như vậy, làm cậu vui đến quên trời quên đất, hửm? Một nơi múa thoát y hạ tiện, cậu không nên đạp vào đó nửa bước! Sao cậu dám?!"
"Em vì sao không nên bước vào, em lại có cái gì không dám?"
Lâm Lộc nhịn không được cười ra tiếng.
Cho đến hôm nay, Ninh Trí Viễn còn quản đông quản tây cậu.
Mình đi đâu múa, có liên quan gì đến hắn?
Nói đến hoang đường, cố ý chạy tới khoa tay múa chân khiến hắn càng thêm hoang đường.
"Trí Viễn ca, anh đã vứt bỏ em.
Em dù sao cũng phải sống sót, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm.
Em hiện tại muốn kiếm tiền, muốn đi Thánh Y Ti.
Em biết anh khinh thường em, cũng khinh thường mộng tưởng của em.
Nhưng em thật sự muốn đi.
Khả năng Dạ Mị là nơi không cần mặt mũi, nhưng vốn dĩ em cũng chẳng phải người có mặt mũi.
Cũng may hiện tại chúng ta không liên quan đến nhau lắm, Trí Viễn ca, nếu thật sự là em đi múa thoát y, cũng không phải mất người của anh."
Nói tới đây, giọng nói Lâm Lộc nghẹn lại, đáy mắt hiện lên một tầng nước mắt chua xót.
Cậu chớp chớp mắt, mạnh mẽ nhịn trở về.
Cho đến khi miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười, cậu mới ngẩng đầu, nỗ lực cười với Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, cảm ơn anh hôm nay tới đây thăm em.
Em khá tốt, em sẽ nỗ lực sống sót.
Chỉ là Trí Viễn ca, hiện tại em thật sự phải đi làm công, nếu không sẽ đến muộn mất.
Thật xin lỗi, Trí Viễn ca, em phải đi trước."
Nói xong, cậu cúi người cúi chào Ninh Trí Viễn, xoay người ra cửa.
Ngoài dự kiến của cậu, Ninh Trí Viễn lại không ra tay ngăn trở cậu.
Vì thế cậu rẽ ra từ một đường hẻm nhỏ, ngồi trên xe buýt.
Áo gió không có nút thắt, chỉ có thể dựa vào sức của cậu túm chặt.
Màu máu giả trang trên cổ bị Ninh Trí Viễn chà sát đến nhòe ra, dính trên cổ áo, trêu chọc không ít ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lâm Lộc rụt rụt mình vào trong áo gió.
Lúc này cậu mới kinh ngạc ý thức được, sau khi mình giáp mặt nói những lời đó với Ninh Trí Viễn, lại rời đi ngay trước mặt hắn.
Loại người như Ninh Trí Viễn, sao có thể để loại tình huống này xuất hiện?
Điều này có ý nghĩa là gì, Lâm Lộc nghĩ không ra.
Cậu cũng không dám nghĩ.
Trên vai cậu giờ đây như nặng trĩu.
Cho nên mới không thể quay đầu lại.
Mỗi một lần, đáy lòng lại bị đâm một đao.
Một lòng đã sớm vỡ nát, sao có thể tàn phá kinh khủng đến mực như vậy.
Cậu chỉ có thể cúi đầu, bọc lại bộ quấn áo rách rưới bất kham trong áo gió, vẫn luôn đi phía trước.
Chẳng sợ phía trước cũng là vực sâu, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục đi phía trước, sẽ không có đường lui.
..............!
"Lâm ca?......Ai? Lâm ca sao anh lại chạy? Anh từ từ a!"
Vốn dĩ Tiểu Chu ở cửa nhà nghỉ chờ Ninh Trí Viễn đi ra.
Lại không nghĩ rằng, ông chủ không ra, Lâm Lộc lại lao ra lướt qua người mình.
Vừa thấy biểu tình kia, đã biết là có chuyện không tốt.
Tiểu Chu chạy nhanh muốn duỗi tay ngăn cậu lại.
Hắn sốt ruột, cất bước đuổi theo, lại nghe phía sau truyền đến giọng của Ninh Trí Viễn.
"Không cần lo cậu ta."
Quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Trí Viễn đi ra từ hành lang.
Sắc mặt hắn rất khó xem, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm hướng Lâm Lộc rời đi.
"Kêu A Trình tới."
"A?"
Tiểu Chu lắp bắp kinh hãi.
"Ninh tổng, ngài muốn cho A Trình đối phó Lâm ca? Không được! Thủ đoạn của bọn họ quá độc ác, sẽ dọa đến Lâm ca!"
"Ai nói tôi đối phó cậu ta."
Ninh Trí Viễn đẩy cửa chính nhỏ hẹp của nhà nghỉ ra, đi đến ngoài phố.
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, ánh nắng xuyên thấu qua tầng tầng sương mù trắng bệch ánh lên thân người, lại không có độ ấm gì.
Hết thảy xung quanh đều là xám xịt, chiếc xe Bentley màu bạc của Ninh Trí Viễn không dính chút bụi nào, có vẻ không hợp nhau lắm.
Hắn ngồi vào trong xe, châm một điếu thuốc.
"Tiểu Chu, khẳng định cậu không thể tưởng tượng được, Lâm Lộc cư nhiên lại đi đến Dạ Mị làm việc."
"Dạ Mị?"
Tiểu Chu kinh ngạc.
"Đó không phải là câu lạc bộ múa thoát y sao?"
Đột nhiên ý thức được điều gì, Tiểu Chu cuống quít sửa miệng.
"A không phải, tôi khẳng định nhớ nhầm.....Nếu không chính là có hai cái Dạ Mị! Ninh tổng, Lâm ca sao có thể đến nơi đó làm việc...."
"Cậu nhớ không lầm! Chính là Dạ Mị kia."
Lạnh lùng cười một tiếng, Ninh Trí Viễn dựa vào phía sau.
Hắn nhắm mắt lại, âm thành càng thêm lạnh băng.
"Cậu ta còn nói, đã tách ra với tôi, cho nên không quản được chuyện của cậu ta.
Cũng không thể ngăn không cho cậu ta đi làm.
Được, rất có tiền đồ."
Nghe đến đó, Tiểu Chu hít hà một hơi, cũng không nói dám câu tiếp theo.
"Tôi không ngăn cản cậu ta.
Cậu ta muốn đi đâu thì đâu.
Cùng lắm, lòng tôi không thoải mái, muốn đi tìm một nơi phát tiết.
Tiểu Chu, cậu gọi cho A Trình đi, đi theo tôi đến Dạ Mị xem xem."
(???)
Tiểu Chu nhìn trộm sườn mặt Ninh Trí Viễn qua kính chiếu hậu.
Kỳ thật biểu tình của Ninh Trí Viễn cũng không có biến hóa gì lớn, đã có thể làm cho người khác lạnh hết sống lưng.
"Ninh tổng, đừng đi? Dạ Mị kia cũng đã mở rất nhiều năm rồi, nghe nói mời chào không ít khách hàng có bổi cảnh thâm hậu.
Ngài cũng biết, rất nhiều trong giới thượng lưu đam mê mấy thứ đó.
Ông chủ của Dạ Mị cũng có giao tình với không ít người có uy tín danh dự trong đó.
Nếu là đột nhiên bị đập....."
"Cho nên?"
"........."
"Bối cảnh của Dạ Mị rất phức tạp, cho nên? Tôi muốn đập nó, còn phải chọn ngày sao?"
"Không, đương nhiên không! Bối cảnh gì chứ, ở trước mặt Ninh tổng cũng là cái rắm a! Nói đập thì đập thôi! Chọn ngày mấy, chọn ngày không bằng nhằm ngày, hôm nay chính là ngày tốt nhất! Tôi liền gọi điện thoại cho A Trình đây!"
Tiểu Chu nhanh thu hồi ánh mắt, lau cái trán vừa toát đầy mồ hôi lạnh.
Nói giỡn, ánh mắt vừa rồi của Ninh tổng, giống như muốn ăn thịt người vậy! Cái gì mà bối cảnh phức tạp, thâm sâu, quan hệ rộng, ngưu bức kim chủ...Vậy thì thế nào? Đây chính là người nắm trong tay Ninh thị, người nói muốn đập thì đập, đương nhiên không cần chọn ngày!
Đập! Dùng sức đập! Cho hắn đập nát nhừ cũng được! Lâm ca muốn đến nơi đó làm việc, có một nhà thì tính một nhà, đều cho hắn đập! Đập đến khi Lâm ca trở lại bên người Ninh tổng mới thôi!
Quả thực.....!
Tiểu Chủ vừa gọi vừa ca thán trong lòng.
Ninh tổng a, ngài đi loằng ngoằng một vòng lớn chỉ để làm chút chuyện này thôi sao? Nếu ngài thật sự muốn đưa Lâm ca trở về, thì ngài cứ nói đi a? Đi đường vòng, liên lụy nhiều người như vậy, còn tự làm mình tức giận đến quá sức như vậy, ngài tính toán cái gì vậy?
Lại nói....Muốn đuổi theo người ta trở về, lại dựa vào việc đâp nơi làm việc của người ta? Ninh tổng, ngài xác định đây là phương thức chính xác để theo đuổi người sao?
Tuy rằng trong bụng đã suy nghĩ đến đầy như một cái sọt, nhưng Tiểu Chu cũng không dám giảng giải một câu với ông chủ nhà mình.
Thật sự là biểu tình của ông chủ quá dữ tợn, Tiểu Chu chỉ sợ lời mình còn nói chưa xong, trước đã bị đại ma vương phun lửa một hồi, phiền toái lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ!
Rất nhanh, xe ngừng ở trên đường đối diện câu lạc bộ Dạ Mị.
Ninh Trí Viễn không xuống xe, vẫn dựa trên ghế ngồi, mắt lạnh lùng nhìn khách nhân ở cửa ra vào.
Dạ Mị là câu lạc bộ múa thoát y số một thành phố, trang hoàng đương nhiên là xa hoa đến hết khả năng.
Đèn neon hoa lệ tạo thành một bảng hiệu thật lớn, ở cửa lớn rêu rao lập lòe.
* Thanh sắc khuyển mã (声色犬马): Thanh: thanh âm, tiếng ca,