"Thầy Tiểu Lộc thầy làm sao vậy?"
Giọng nói của Lệ Hàng từ bên tai Lâm Lộc bên tai vang lên: "Thầy bị thương? Hay là bị bệnh?"
Giờ phút này tiếng bước chân ngoài cửa ngày càng rõ ràng, người tới đã lên đến cầu thang.
Tiếng bước chân kia tiêu sái vững vàng, mang theo phong độ bình tĩnh.
Lâm lộc dùng sức giãy giụa vài cái, xem như tránh khỏi ôm ấp của thiếu niên.
Nhưng cánh tay vẫn bị Lệ Hàng nắm chặt như cũ.
Như thế nào cũng tránh không ra.
"Lệ Hàng, em làm gì? Có người tới, buông thầy ra."
"Thầy Tiểu Lộc, thầy gấp gì chứ?" Lệ Hàng thò qua tới, tươi cười ôn nhu, cùng với hành động cường ngạnh gông cùm xiềng xích đối lập: "Em là sợ thầy té ngã a.
Thầy không thích, em liền buông tay."
Dứt lời, hắn thật sự buông lỏng tay ra, còn thân sĩ mà cúi mình vái chào.
Lâm Lộc không rảnh lo để ý đến hắn.
Cậu bước lên phía trước một bước, nhìn về phía cửa.
Giờ phút này tiếng bước chân đã ngừng, nửa trong suốt phản trên cửa, hiện ra một bóng người cao lớn đĩnh bạt.
Thân ảnh kia quên thuộc như thế, giống như đã gặp sáu năm trước, liền hoàn toàn chiếm cứ trái tim Lâm Lộc.
"Trí Viễn ca......"
Dự cảm vừa rồi đã thành thật, Ninh Trí ca thế nhưng tới nhìn cậu?
Lâm Lộc có chút không thể tin được, tim dần dần đập nhanh hơn, nhịn không được nâng lên khóe môi.
Lâm Lộc tươi cười lưu luyến, trong ánh mắt tất cả đều là quyến luyến.
Lệ Hàng đã nhận ra, hắn nhìn về phía bóng người ở cửa, lại quay lại nhìn Lâm Lộc, đột nhiên ý thức được điều gì.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Lộc.
Lâm Lộc đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị hắn túm đến lảo đảo vài bước, ngã vào trong lòng ngực hắn.
"Lệ Hàng cậu làm gì vậy?"
"Không có gì."
Âm thanh Lệ Hàng hết sức ôn nhu.
Đầu lưỡi hắn liếm liếm kẽ răng, nhẹ giọng cười nói: "Thầy Tiểu Lộc, em chỉ muốn nhắc nhở thấy, trên miệng thầy dính nước tương salad."
Cửa