Tại ao trên áo khoác lại có máu? Hơn nữa thoạt nhìn một mảnh lớn như vậy, hình như rất nghiêm trọng!
Mới vừa người đàn ông mặc áo đen nói một câu "Ông chủ bị thương" kia vang lên bên tai Lâm Lộc.
—— Chẳng lẽ Trí Viễn ca bị thương? Chuyện xảy ra khi nào?
Trong lòng kinh nghi bất định, Lâm Lộc lại cất nước muốn đuổi theo.
Lại bị vướng hoa hồng ở trên mặt đất té ngã.
Gai hoa hồng nhọn đâm vào lòng bàn tay.
Chút đau đớn này, ngược lại làm Lâm Lộc thanh tỉnh.
Ngẩng đầu lên nhìn qua, sớm đã không còn bóng dáng chiếc xe.
Muốn đuổi theo, nhưng làm sao đuổi kịp?
Lâm lộc bò lên.
Áo khoác của Ninh Trí Viễn cũng bị nhiễm bụi đất.
Cậu run lên một chút, trực tiếp khoác lên người.
Chất liệu len Cashmere thượng đẳng, vừa nhẹ vừa mềm, ngăn cách gió lạnh ban đêm.
Hương gỗ thoang thoảng vờn quanh thân cậu.
Chiếc áo ấm áp cọ qua làn da, như là một cái ôm.
Lâm Lộc trầm mặc cắm tay vào túi áo.
Móc ra một hộp đựng thuốc tráng men chạm khắc một bông hoa màu bạc, cùng một chiếc bật lửa ánh sắc kim loại.
Đều là đồ vật tùy thân của Ninh Trí Viễn.
Vuốt thẳng tờ giấy ăn trong lòng bàn tay, xếp thành một hình vuông nhỏ.
Lâm lộc ấn lên bông hoa nhỏ trên hộp thuốc lá.
Lúc trước khi ở bên cạnh Ninh Trí Viễn, mấy thứ này cậu cũng đã sờ chán.
Sẽ biết nơi nào có cơ quan, nơi nào có thể giấu một ít bí mật nho nhỏ.
Vốn dĩ muốn nhét tờ giấy ăn vào trong gộp thuốc.
Bỗng nhiên cùng với một tiếng răng rắc, hộp thuốc mở nắp mở ra, bên trong lại rớt ra một cái hộp nhỏ bị bịt kín.
Giấy bịt kín chiếc hộp đã bị rơi ra, bốn phía rơi ra mấy viên thuốc.
Lâm Lộc nhặt lên, đặt ở trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt.
Cậu thấy rõ cái nhãn niêm phong trên chiếc hộp.
"Thuốc giảm đau đặc hiệu.
Dùng theo đường uống.".
Lông mi run lên, môi mím lại.
Nhưng viên thuốc trong hộp, bị lâm lộc nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cậu rất hiểu Ninh Trí Viễn.
Mỗi ngày công tác với cường độ cao, lúc nào cũng yêu cầu đầu óc mình thanh tỉnh.
Cho nên nếu hắn bị bệnh, cũng rất ít khi dùng thuốc, đặc biệt là loại thuốc giảm đau này dễ tác dụng tới hệ thần kinh.
Đầu óc không thanh tỉnh, sẽ dễ dàng đưa ra phán đoán sai lầm.
Bất động sản Ninh trên dưới chục tỷ, sơ sẩy một chút cũng không được.
Cho nên hắn có thói quen, có đau liền nhịn xuống.
Dù sao hắn cũng có ý chí kinh người, mang theo vết thương cũng có thể trò chuyện vui vẻ cùng người đàm phán.
Nhưng giờ phút này, trên người hắn lại mang theo thuốc giảm đau.
Có phải là giải thích cho việc hắn bị thương rất nặng, tới nỗi không chịu được?
Huyệt thái dương đau nhức, đầu óc hôn hôn trầm trầm.
Lâm Lộc lại bất chấp những điều này.
Nhưng mà càng quan tâm sẽ càng bị loạn.
Rõ ràng mới vừa rồi bởi vì bị khinh mạn, lòng tràn đầy ủy khuất.
Khi nhìn thấy thuốc giảm đau này lại quên đến ném sau đầu.
Cũng có lẽ, không phải là do quên mất ủy khuất.
Chỉ là lại một lần nữa, Lâm Lộc lựa chọn tự mình nuốt những ủy khuất đó xuống, mà đặt người đàn ông luôn không quan tâm cậu đến vị trí thứ nhất.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, áo khoác của Ninh Trí Viễn đối với cậu mà nói, thật sự là quá lớn.
Thật không hợp với thân mà treo ở trên người, thoạt nhìn có điểm buồn cười.
Nhưng cậu lại trịnh trọng quấn chặt vạt áo, nghiêm túc cài nút từ trên cổ đến cái cuối cùng.
Xác nhận không lộ ra một góc vũ phụ nào, cậu cong lưng, nâng bó hoa rơi ở mặt đất, ôm vào trong ngực đi về phía tập đoàn Ninh thị.
.................!
"Ninh ca."
Chiếc xe Jeep việt dã màu đen, Ninh Trí Viễn ngồi tựa về phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe được người mặc áo da màu đen gọi, hắn gật gật đầu, đôi mắt cũng chưa mở hết hoàn toàn.
"Ninh ca, em còn tưởng anh tìm em làm cái gì, khẩu khí hung như vậy.
Em còn cố ý mang theo mấy người đắc lực tới."
Người đàn ông mặc áo da đen cười đến vẻ mặt khinh bỉ, thuận tay rút một con dao thép lưỡi ngắn từ sau thắt lưng, ném ầm một tiếng dưới gầm xe.
"Kết quả thì sao, lại kêu em lái xe đi mua hoa.
Ninh ca, nếu đây là mười năm sáng sớm, có nằm mơ em cũng không thể tưởng tượng được em lại đi làm cái này?
".....Đều đưa hết rồi?"
"Đều đưa hết.
999 đóa, một đóa cũng không thiếu."
Áo da đen lười biếng gãi gãi tóc, nhìn đến hướng ghế phó lái.
Ánh mắt lướt qua sườn mặt của Tiểu Chu, hắn liếm liếm môi, cười khinh bỉ.
"Như thế nào, họ Chu không còn dùng được nữa sao, ngay cả chút chuyện nhỏ như mua hoa cũng làm không xong? Ninh ca, anh cứ bỏ hắn đi.
Để lại huynh đệ chúng ta, còn giúp anh tranh đấu giành thiên hạ! Ninh ca, anh em bọn em là người như thế nào, trong lòng anh đều rõ hơn so với những người khác.
Làm đại sự cho anh, không phải chân chạy tay đánh đi làm chuyển phát nhanh!"
Ninh Trí Viễn nâng mắt lên, nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Bị chống đối như vậy, hắn chẳng những không tức giận, ngược lại mang theo chút ý cười.
"Hôm nay tâm tình không tốt, vốn dĩ muốn đập câu lạc bộ kia."
"Vì sao không đập nữa Ninh ca?"
"Lười đập."
"Ha."
A Trình cười, cũng dựa vào ghế sau, hai chân bắt chéo lên nhau.
"Ca, tính tình của anh hiện tại đúng là khá hơn nhiều.
Em nhìn đến tiểu tình nhân Lâm Lộc kia của anh, ăn mặc đúng là lẳng lơ."
Sắc mặt Ninh Trí Viễn trầm xuống.
A Trình lại như không thấy gì, liếm liếm răng tiếp túc nói.
"Nhìn thấy hắn mặc cái này, Ninh ca anh lại không đánh gãy chân chó của hắn ngay tại chỗ.
Xem ra thương trường thật sự rất hỗn độn, thúc giục làm người ta già đi.
Sau khi Ninh thị tẩy trắng lên bờ, thái tử gia Ninh thị đã từng làm hắc bạch lưỡng đạo nghe tới đều sợ vỡ mật.
"....."
"Nếu không, Ninh ca, anh đừng tẩy trắng nữa.
Chúng ta tiếp tục làm thái tử gia cho bọn hắn sợ mất mật đến rắm cũng không dám đánh, không tốt sao?"
"Tên họ Trình kia, ngươi đừng nói xằng bậy ở chỗ này! Ninh thị gác đao kiếm là xu thế tất yếu, cứ đi con đường đen tối kia, thì có kết quả gì tốt? Hiện tại không phải là đế quốc thời sơ kiến, là lúc trăm phế đãi hưng.
Khi đó Ninh thị có thể bằng thủ đoạn phi thường tích lũy gia nghiệp, nhưng hiện tại pháp luật quốc gia đã từ từ hoàn thiện, Ninh thị phải gác kiếm! Nếu không về sau...."
Trăm phế đãi hưng (百废待兴): Chữ Bách lấy nghĩa 100, chữ Phế lấy nghĩa nửa chừng, bỏ dở, chữ Đãi lấy nghĩa là đợi, chữ Hưng lấy nghĩa là dấy lên.
Như vậy câu này tạm hiểu nghĩa là: "Còn có rất nhiều việc cần phải làm".
Chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.
"Về sau thì thế nào? Quốc gia không chứa nổi nhà họ Ninh chúng ta, Ninh gia liên tách ra, cũng làm một quốc gia Ninh thị hùng mạnh.
Ninh ca làm hoàng đế chơi chơi, có gì mà không được?"
"Anh! A Trình, loại lời nói này lộ ra ngoài, ngươi biết sẽ ảnh hưởng đến Ninh thị như thế nào không........"
"Được rồi!"
Ninh Trí viễn nhàn nhạt nói một câu, hai người đồng loạt ngậm miệng.
Chẳng qua khi Tiểu Chu quay đi, mặt vẫn khó chịu như cũ, tức giận đến mắt cũng đỏ lên.
Khóe miệng A Trình lại nhếch lên, có thâm ý nhìn hắn chằm chằm cười vài tiếng.
Sau đó mới quay đầu về phía Ninh Trí Viễn.
"Ninh ca, thân thể anh thế nào rồi?"
"Thế nào cái gì."
"Em nghe nói anh bị thương."
"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại."
"Phải không?"
Đôi mắt A Trình đảo qua gương mặt tái nhợt tiều tụy của hắn, nhẹ nhíu mày đến khó phát hiện.
Bên miệng lại cười hì hì.
"Cũng đúng.
Ninh ca còn có tâm từ tới xem tên tiểu tiện nhân kia múa thoát y, xem ra là không có chuyện gì lớn."
"Họ Trình!"
Mới nói ra câu này, Ninh Trí Viễn còn chưa kịp phản ứng gì, Tiểu Chu đã kìm nén không được.
Hắn tức đến hét một tiếng thật lớn.
"Ngươi mới là tiện nhân, ngươi tôn trọng Lâm ca một chút đi!"
"Ta nói sai rồi sao? Một tên tiểu tiện nhân, lúc trước làm Ninh ca mê mẩn như vậy, nếu không tại sao vứt bỏ sự nghiệp đang tốt đẹp kia, làm cái gì mà rửa đao gác kiếm, tẩy trắng, chạy đua thương nghiệp? Ninh thị lúc trước, thời điểm xưng vương, chỉ cần nhắc tới tên đã làm bọn họ sợ chạy cong đít! Dao đặt trên cổ, ai dám không nghe lời? Kết quá Ninh ca nói quá nguy hiểm, người khác không dám động vào anh ấy, nhưng lại có khả năng đụng vào người bên cạnh anh ấy.....Sau đó thì sao? Giống như bán mạng mệt mỏi nhiều năm như vậy, vốn dĩ huynh