“Chu Diệu! Cậu ở bên ngoài phải không? Vào đây cho tôi!”
Trong văn phòng tài liệu quăng đầy trên sàn nhà.
Tiểu Chu dẫm lên những trang giấy này, đi tới trước mặt Ninh tổng.
“Ninh tổng.”
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, nhìn chăm chú đôi mắt Tiểu Chu.
“Chu Diệu, tôi chờ cậu lâu rồi.
Vừa rồi chưa nói xong, hiện tại thành thành thật thật nói cho tôi.”
“Ninh tổng, tôi nghe không hiểu……”
“Cậu hiểu.”
Ninh Trí Viễn thuận tay cởi bỏ đồng hồ, ném ở trên bàn.
Hắn tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, nhắm hai mắt.
“Chu Diệu, cậu theo tôi tám năm.
Tôi vẫn luôn rất tín nhiệm cậu.
Cho đến giờ này khắc này cũng vẫn tin cậu.
Cậu không được làm thất vọng sự tin tưởng của tôi đối với cậu.
Vừa rồi trên xe có A Trình.
Cậu sợ hắn xúc động, càng sợ cậu ngăn không được hắn, cho nên cậu giấu diếm rất nhiều chuyện.
Tôi chỉ xem là cậu bị bắt buộc bất đắc dĩ, không phải cố ý gạt tôi.
Cho nên hiện tại, nói ra toàn bộ.
Đừng làm tôi thất vọng.
Nếu không, cậu sẽ hối hận.”
Sắc mặt Tiểu Chu trắng bệch, thân thể cứng đờ.
Cái gì mà có A Trình nên không dám nói rõ ràng?
Đáp án rất rõ ràng.
Chỉ có video kia, cùng người sau màn ảnh.
—— Lâm Lộc.
A Trình chán ghét lâm lộc, hận tới nỗi không thể khiến cậu đi tìm chết.
Lúc trước Ninh Trí Viễn quyết tâm rửa tay gác kiếm không làm, làm bọn anh em nhất bang kia của hắn, từ một trụ cột vững vàng của Ninh thị ngầm vương giả, lập tức trở thành những đứa con bị bỏ rơi của đế chế tập đoàn Ninh thị.
Hắn sao có thể không hận?
Nhưng hắn luôn trung thành tận tâm với Ninh Trí Viễn, không thể đi hận "Ninh ca" mình luôn nguyện thề sống chết cũng trung thành.
Mà người trước kia thúc đẩy Ninh Trí Viễn làm chuyện này, tự nhiên trở thành người chịu tội thay tốt nhất.
Tiểu Chu đương nhiên không dám đứng trước mặt hắn, nói ra một ít ẩn tình……
Chỉ là hắn không nghĩ tới, cái gì Ninh Trí Viễn cũng biết.
Hắn mới vừa rồi chỉ là không trực tiếp vạch mặt mình.
Giờ phút này lời nói của Ninh Trí Viễn, làm sau lưng Tiểu Chu đổ mồ hôi lạnh.
Hắn biết rõ ràng thủ đoạn của Ninh Trí Viễn, hắn càng rõ ràng hơn, đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Ninh tổng nói không có sai, hắn là thật sự rất tín nhiệm mình.
Cho nên kêu hắn mở miệng biện bạch cho chính bản thân mình, mà không phải ở trên xe đã trực tiếp kêu hắn lăn đi.
Tám năm tín nhiệm, đổi lấy một cơ hội cuối cùng.
Lựa chọn như thế nào, đều ở chính hắn.
Trầm mặc một lát, Tiểu Chu mở miệng.
“Ninh tổng, tôi xác thật đi đi điều tra qua chuyện của Lâm ca.”
Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, ý bảo hắn tiếp tục.
“Phía bên Trang Hiểu, trước mắt vẫn bình thường.
Vốn dĩ sau khi hắn từ chức ở đoàn múa trước kia, ngoại trừ ủy hộ chức vụ ở Thánh Y Ti, cũng không làm gì khác.
Đoạn thời gian kia hắn rất rảnh, cho nên vẫn luôn ở thành phố, lén tiếp xúc với Lâm ca thì chỉ có gần đây.
Trò chuyện cùng bưu kiện xác thật từng có vài lần, nhưng không nhiều lắm, nội dung cũng không có gì khác thường.
Gần nhất hắn bay đến thành phố ở phía tây, tham gia hội thảo học thuật.
Hình như thời gian rất lâu, ít nhất mấy tháng.
Chuyện này tôi vẫn luôn điều tra, nhưng không thu hoạch được gì.
Tên bảo an kia, tôi đã báo với ngài.
Hắn xác thật là tên vô lại, lời hắn nói căn bản không đáng tin.”
“Còn có?”
Hai người đều rất rõ ràng, nếu chỉ là điều tra ra kết luận “Trang Hiểu không thành vấn đề” và “Bảo an không thể tin” như vậy, khẳng định Tiểu Chu đã sớm báo cho Ninh Trí Viễn, tuyệt không sẽ không tự tiện ép video xuống, không cho hắn biết.
Cho nên sau lưng video kia, nhất định còn có bí mật sâu hơn.
“Ninh tổng, cái tên Lệ Hàng kia thật sự có vấn đề.”
Tiểu Chu thấp giọng nói.
“Hắn ở trong vòng đó có lực ảnh hưởng rất lớn.
Tuổi hắn còn nhỏ, tham gia vào vòng này lại rất sớm, thủ đoạn cũng tàn nhẫn, lại dùng chút dược vật vi phạm lệnh cấm…… Hắn thuần dưỡng rất nhiều người.
Những người này ngoan ngoãn thuần phục đối với hắn, sùng bái hắn như thần.
Nhưng nghe nói trước kia rất lâu hắn liền biến mất, không ai biết hắn đi nơi nào.
Cho đến lúc này, hắn đột nhiên bị đưa vào ngục giam.
Ninh tổng, tôi không xác định rõ hắn tiếp Lâm ca có phải có mưu đồ khác hay không……”
“Là cậu muốn nói, hắn muốn thông qua Lâm Lộc tiếp cận tôi? Hay là nói, hắn đã sớm ra tay với Lâm Lộc, Lâm Lộc đã từng ngủ với hắn, cho nên phản bội tôi.”
“……”
“Lại hoặc là, cậu cảm thấy hai loại tình huống này có thể phát sinh đồng thời.”
“Ninh tổng, tôi tin tưởng Lâm ca! Anh ấy không phải loại người này, không có chứng cứ chứng minh anh ấy phản bội ngài……”
“Cũng không có chứng cứ chứng minh hắn không phản bội tôi.
Không phải sao?”
Tiểu Chu đột nhiên nghẹn lại.
Hắn nắm chặt nắm tay, hô hấp dồn dập lên.
“Nhưng mà tôi tin tưởng Lâm ca là người……”
“Cho nên cậu mới không báo chuyện này cho tôi.
Luôn muốn, vạn nhất có thể tìm được chứng cứ Lâm Lộc không phản bội tôi thì sao?”
Ninh Trí Viễn mở mắt ra, mắt sáng như đuốc, cháy ở trên mặt Tiểu Chu.
“Cậu đối với Lâm Lộc, thật ra rất trung tâm.”
“Ninh tổng!”
“Không cần giải thích.
Chu Diệu, tôi lại cho cậu một cơ hội cuối cùng.
Gần đây cậu không cần tham gia vào chuyện của công ty, phụ trách điều tra chuyện này cho rõ, báo cáo kết quả từ đầu đến đuôi cho tôi.
Lúc này nếu còn tự tiện giấu giếm cái gì, lão tử Thiên Vương cũng không thể nào cứu được cậu.”
“Nhưng mà Ninh tổng……”
“Dừng ở đây đi.
Cũng không cần phải nói cái gì mà cậu tin tưởng nhân phẩm của Lâm Lộc.”
Ninh Trí Viễn khẽ cười một tiếng, mang theo chút trào phúng.
“Tôi dưỡng hắn sáu năm.
Rốt cuộc hắn có đáng tin hay không, chẳng lẽ tôi không rõ hơn cậu sao? Lấy chứng cứ ra, nếu hắn thật sự không qua lại với Lệ Hàng, ta đương nhiên sẽ đưa cho hắn một con ngựa.
Nhưng nếu hắn thật dám cùng cái loại mặt hàng này pha trộn cùng nhau……”
Ninh Trí Viễn không có nói thêm gì nữa.
Hắn đứng lên rời đi, hung hăng đóng cửa văn phòng.
Chỉ để lại một tiếng vang lớn.
……...............!
Mái nhà tầng cao nhất của tập đoàn Ninh thị, là sân bay cá nhân của Ninh Trí Viễn.
Đi ra khỏi thang máy, gió của tầng cao nhất đập vào mặt.
Ninh trí xa không mặc áo khoác, áo sơmi hơi mỏng bị gió thổi bay về phía sau, phác họa ra đường cong thân thể.
Nhưng hắn không cảm thấy lạnh.
Hắn thậm chí châm một điếu thuốc, giúp bảo trì sự bình tĩnh của mình.
Rất nhanh, hắn xuyên qua sân bay, lướt qua đường băng, đi tới mái nhà của một góc tòa kiến trúc.
Ấn mở khóa mật mã, cách cửa lớn bằng kim loại dần dần mở ra trước mắt.
Sàn gỗ không nhiễm một hạt bụi, hai bên trưng bày mấy giá máy bay trực thăng.
Còn có một ít linh kiện máy móc, mấy motor Halley, càng sâu nhất là mười mấy chiếc siêu xe.
Đây là cái gọi là “Kho máy”.
Khi còn niên thiếu, Ninh Trí Viễn cũng giốnv các con cháu phú hào khác, mê luyến máy móc nổ vang cùng nghệ thuật tốc độ một thời gian.
Nhưng tuổi tác càng dài, lực chú ý của hắn dần dần đặt ở những trò chơi kiếm tiền ngày đêm.
Mở rộng giới kinh doanh, hắn cũng cất bớt vài thứ, chỉ để một số thứ trước kia thích nhất, làm kỷ niệm.
Nhưng giờ phút này hắn không phải đến vì kỷ niệm năm tháng thanh xuân của mình.
Hắn nhìn thẳng, đi về phía cuối kho.
Ở đó đã sớm có vài người đứng chờ hắn.
Bọn họ là nhũng người cao lớn cường tráng, đứng thằng lưng, giày da bóng lưỡng.
Trước người bọn họ, là một tên bản an mập mạp mặc đồng phục bị ấn ở trên ghế, lạnh đến run rẩy.
"Ninh ca! Anh đến rồi?"
Tên cầm đầu tên là A Hoàn, mặc áo da đen giống như A Trình.
Chẳng qua hiện tại đã cởi áo ra.
Phía trên hắn để trần, lộ ra một vết sẹo dài gần nửa thước trước ngực, giương nanh múa vuốt kéo dài đến phía bụng.
"Đi, lấy cho Ninh ca một cái ghế dựa lại đây! Ninh ca, anh ngồi ở đó, xem em xử lý hắn thế nào."
Nói xong, một đôi giày da hung hăng nện trên mặt tên bảo an.
Bản an kêu a một tiếng, lại bị A Trình tát một cái kêu rên rỉ.
Một chiếc ghế sofa được lấy ra đặt ở giữa.
Ninh Trí Viễn ngồi xuống, chân dài nhấc lên.
Trong tầm tay của hắn, đã được chuẩn bị một cái gạ tàn thuốc nhỏ.
Ninh Trí Viễn phủi phủi khói bụi, trầm giọng nói.
"Kêu hắn khai cho cẩn thận."
A Hoan lấy miếng vải nhét trong miệng hắn ra.
Tên mập kia mở to mồm thở phì phò, trên mặt toàn là mồ hôi, như một con heo đợi bị làm thịt.
"Rốt cuộc các ngươi là ai....."
"Một cái tát đáp ở trên mặt hắn.
A Huân nhíu mày lau mồ hôi trên lòng bàn tay trên bộ đồng phục bảo an của gã béo.
"Cho phép ngươi nhiều lời sao? Ninh ca hỏi cái gì, ngươi nói cái đấy.
Nếu không ta cho ngươi ngậm lại cái