Một lát sau, Lâm Tuyết Hạ từ bên ngoài bước vào.
“Giám đốc, cô tìm tôi?”
“Có biết vì sao tôi gọi cô đến không?”
Ánh mắt Sở Du vô cùng sắc bén, trên người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của người cấp cao.
Ngày thường Lâm Tuyết Hạ vẫn rất tôn trọng vị giám đốc này, bởi vì Sở Du không chỉ có năng lực rất mạnh, mà còn rất biết cách dẫn dắt cấp dưới của mình.
Ai mà không thích người tài giỏi chứ? Huống hồ cô ta đã từng dìu dắt cô rất nhiều lần.
“Không biết, mời giám đốc nói rõ.”
Lâm Tuyết Hạ lắc đầu, thái độ không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
“Cô Lâm, mặc dù tôi rất tán thưởng năng lực làm việc của cô, nhưng mà việc nào ra việc đó, tôi mặc kệ đời sống cá nhân của cô như thế nào, nhưng tôi không hy vọng cô vì thế mà ảnh hưởng đến công việc.
Cô có nhìn thấy phóng viên dưới lầu không? Bọn họ làm ảnh hưởng đến việc ra vào của các đồng nghiệp khác, việc này do cô gây ra, vậy thì do cô tự đi giải quyết.
Trước lúc tan ca, tôi không muốn nhìn thấy dưới lầu có bất cứ phóng viên của nhà nào hết, cô đã hiểu chưa?”
Sở Du mặt mày nghiêm khác, làm cho gương mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên vô cùng uy nghiêm.
Lúc này Lâm Tuyết Hạ mới phản ứng kịp.
Thì ra kêu cô vào đây là vì chuyện này!
Sáng hôm nay cô không có ra ngoài lấy tin tức, đúng thật là không biết chuyện bên ngoài đang có một lượng lớn phóng viên tụ tập.
Nhưng mà chuyện này đúng là do cô gây ra, đúng là nên do cô giải quyết.
Nghĩ đến đây, Lâm Tuyết Hạ cũng không từ chối, trực tiếp nói: “Giám đốc yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, nếu như không còn việc gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”
“Ừ, cô đi đi.
Làm việc cho tốt, cô rất tài năng, không cần vì một vài người mà đánh mất tương lai của mình.
Tôi tin rằng với năng lực của cô, tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Gương mặt lạnh lùng của Sở Du cuối cùng cũng dịu lại, ngay cả khi nói chuyện cũng không nghiêm túc như vừa rồi.
Lâm Tuyết Hạ giật mình, đã nghe hiểu được ý của Sở Du.
Cô ta đang nói cho cô, đừng để ý đến những người không đáng.
Xem ra chắc chắn là cô ta cũng xem được tin tức lúc sáng rồi?
Lâm Tuyết Hạ cười nói: “Cảm ơn giám đốc, tôi cũng cho rằng tôi sẽ càng tốt hơn.”
Nói xong, cô gật đầu với Sở Du rồi đi ra ngoài.
Cô ta ngồi trong văn phòng cũng bật cười.
Nói chuyện với người thông mình đúng là rất thoải mái, có rất nhiều chuyện không cần nói thẳng ra cô cũng đã hiểu.
Cô ta cũng tỏ vẻ rất tán thưởng điểm này của Lâm Tuyết Hạ.
Sau khi cô rời khỏi văn phòng giám đốc rồi, cũng không chậm chạp, trực tiếp xuống lầu, chuẩn bị đuổi hết những phóng viên này về.
Ngoài cửa công ty có bảo vệ đứng canh, những phóng viên không có cách nào vào được, chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
Khi Lâm Tuyết Hạ xuống đến lầu một, lập tức nhìn thấy một đám người khiêng camera, đứng dưới trời nắng chang chang, ai cũng đổ đầy mồ hôi, nhưng không có ai có ý định rời khỏi cả.
Cô vội vàng đi ra, cầm mấy bình nước cố ý mua đưa cho bọn họ: “Mọi người uống nước đi, đừng ngồi canh ở đây nữa, trời nắng thế này, sẽ bị cảm nắng đấy.”
Cô xuất hiện hơi đột ngột, mọi người hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Tuyết Hạ sẽ chủ động đi ra ngoài, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.
Cuối cùng, không biết là người nào đó lấy lại tinh thần trước tiên, hô to: “Là Lâm Tuyết Hạ!”
Vừa dứt lời, mười mấy phóng viên lập tức xôn xao ùa lên, trực tiếp bao vây Lâm Tuyết Hạ vào giữa.
“Cô Lâm, giữa cô và cậu Lục với cả cô Quân Ninh, rốt cuộc có quan hệ thế nào? Có phải giống như trong tin đồn, Quân Ninh là tuesday, cướp chồng chưa