Trong một tháng vừa qua, Lâm Tuyết Hạ đã tranh thủ thời gian nhanh chóng liên lạc với biên kịch, nói ý kiến của cô cho cô ta tham khảo sửa chữa.
Sau đó, cô lại có được sự đồng ý của công ty, bắt đầu tuyển diễn viên khác.
Những diễn viên này, có sao hạng nhất, cũng có hạng hai, người mới cũng có, hơn nữa là chuyên môn tìm người phù hợp với nhân vật trong kịch bản, mọi chuyện làm xong xuôi hết, chỉ còn phải chờ đợi.
Buổi chiều hôm đó, thấy trời cũng tối rồi nên Lâm Tuyết Hạ gấp hồ sơ đang xem lại.
Xoa bóp vai đã mỏi mệt một lúc rồi tan làm.
Như thường lệ, Giang Thiên Vũ đã chờ sẵn trước cửa công ty, cô chỉ việc bước vào xe ngồi là có thể về nhà được rồi.
Có điều, công việc bận rộn đã giải quyết xong xuôi khiến trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, cuối cùng thì cũng sắp rời khỏi Thời Đại, nên cô chợt nhận ra mấy ngày rồi không gặp Giang Thần Duệ.
Cảm thấy nhớ nhớ nên bèn nói với Giang Thiên Vũ: "Không cần về nhà đâu, đưa tôi đến thẳng công ty Hoàng Hải đi, tôi muốn gặp anh trai cậu."
Cậu ta thoạt ngạc nhiên rồi cười một cách mập mờ, không nói gì phóng xe đến thẳng công ty Hoàng Hải.
Bảy giờ tối, ba người vào một nhà hàng Trung xa hoa ở trung tâm thành phố, chọn một phòng bao chữ Thiên rồi gọi món, vừa chờ món ăn vừa trò chuyện.
Trong lúc ăn, Giang Thiên Vũ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Mấy hôm nay có người đang điều tra thân phận của em.”
Tay đang gắp gan ngỗng của Giang Thần Duệ khựng lại, ánh mắt lạnh đi: “Kết quả?”
Giang Thiên Vũ cười lạnh: “Đương nhiên là gặp phải khó khăn khắp nơi, em dù sao cũng là người Giang gia, thân phận tôn quý, làm sao có thể để cho người ta muốn tra là tra được chứ?”
“Ừ, chú ý chút, nếu như bị phát hiện thì đừng làm cho đối phương tra đến chỗ anh." Giang Thần Duệ khôi phục vẻ mặt như cũ, dặn dò một câu.
Cậu ta vỗ ngực bảo đảm: “Em đã làm việc thì anh cứ yên tâm.”
Lâm Tuyết Hạ nghe vậy lại nhíu mày: “Ai đang điều tra hai người? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì không có gì, mấy tên nhân viên quèn thôi, chị dâu không cần lo, nào, chị dâu ăn cơm đi.”
Giang Thiên Vũ cười tủm tỉm gắp đồ ăn cho cô, nhẹ nhàng đổi đề tài.
Nhưng Lâm Tuyết Hạ đâu có dễ bị dắt mũi như thế, cứ nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt nghi ngờ.
Mặc dù không chắc nhưng có lẽ người được nhắc đến trong cuộc trò chuyện vừa rồi không ai khác ngoài Lục Thiếu Kiệt.
Có thể, sau hôm nhìn thấy cô lên xe của Giang Thiên Vũ, anh ra vẫn luôn điều tra thân phận của Giang Thiên Vũ.
Có điều, cô không biết rằng Giang Thần Duệ chẳng qua trước đó đã có đề phòng trước rồi, cho nên bây giờ mới làm cho tên Lục Thiếu Kiệt kia không điều tra được kết quả gì.
Lúc này, Giang Thần Duệ cũng không muốn nhắc đến tên cặn bã kia nên mở miệng nói qua loa: “Nợ đào hoa của nó thôi, không cần để ý đến.”
“Thì ra là vậy.” Lâm Tuyết Hạ nghe xong thì cũng đành tỏ vẻ đồng tình nhìn Giang Thiên Vũ, nói năng thành khẩn: “Trêu chọc quá nhiều phụ nữ cũng không phải là chuyện tốt gì, đi đêm có ngày gặp ma, tự giải quyết cho tốt đi nha Thiên Vũ.”
Nếu anh đã không muốn cho cô biết thì thôi vậy!
“...” Giang Thiên Vũ cạn lời, vô cùng ai oán nhìn chằm chằm anh, trong lòng kêu gào, cái này rõ ràng là nợ