Ngôn Xu nằm ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc mà ợ một cái.
Nhưng vào lúc này, màn hình di động của nàng sáng lên.
Ngôn Xu không kiên nhẫn cầm lên nhìn thoáng qua, thần sắc trên mặt lập tức cứng đờ, từ bực bội lại biến thành sung sướng.
Bởi vì, là tin nhắn Hứa Lan gửi.
[Balo của em để ở chỗ tôi, nếu không vội, trưa thứ tư tôi đưa qua cho em]
Ngôn Xu quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện balo của mình thật sự quên mang về.
Đáy mắt nàng nổi lên ý cười, sau đó vội vàng trả lời.
[Không vội không vội! Làm phiền tỷ tỷ, vậy đến lúc đó em mời chị ăn cơm!]
Trả lời xong, Ngôn Xu vội vã bò dậy từ trên giường, nhìn về phía giá áo vốn dĩ là chuẩn bị cho ngày mai mặc.
Áo hoodie ngắn, quần jean rách, ngày xưa nàng thích phong cách "soái", bây giờ nhìn thế nào cũng thấy không hài lòng.
Mặt Ngôn Xu nhăn thành một cái bánh bao nhỏ, ngày mai chắc là nàng không thể mặc cái này đi gặp Hứa Lan đi?
Cho dù ban ngày hôm nay đã tìm kiếm qua, nhưng Ngôn Xu vẫn chưa từ bỏ ý định lại bò lên, tìm kiếm từ trong ra ngoài tủ quần áo lần nữa.
Đương nhiên, ngoại trừ váy đồng phục đã giặt sạch, nàng căn bản không tìm thấy được cái váy thứ hai.
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp.
Vì thế Ngôn Xu cắn răng bò xuống giường, đi tới phòng khách dưới lầu.
Mẹ vẫn như thường ngày ngồi ở sofa xem phim thần tượng.
Ngôn Xu chủ động ngồi xuống bên người mẹ Ngôn, ôm cánh tay bà, nhìn bà muốn nói lại thôi.
Mẹ ngôn bị ánh mắt nhìn chằm chằm của con gái làm buồn cười, giơ tay sờ sờ đầu nàng, hỏi: "Con gái bảo bối của mẹ, muốn nói gì với mẹ thì cứ nói thẳng đi."
Ngôn Xu vươn một ngón tay quơ quơ.
Mẹ Ngôn có chút bất đắc dĩ, "Xin tiền phải không? Mẹ chuyển Wechat cho con."
"Không phải không phải." Ngôn Xu vội vàng phủ nhận, sau đó cắn cắn môi dưới, cho dù có vài phần ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn là nói ra miệng.
Nàng nói: "Mẹ, con muốn một bộ......!à không, mười bộ váy!"
Mẹ Ngôn ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể nghe được yêu cầu như vậy từ miệng con gái.
Nhưng giây tiếp theo mẹ Ngôn liền ôn nhu cười, đáp ứng, "Xu Xu của chúng ta biết điệu rồi, đây là chuyện tốt, cuối tuần mẹ đưa con đi mua."
Ngôn Xu hơi hơi bĩu môi, nói thầm một tiếng, "Cuối tuần a."
Mẹ Ngôn nhìn ra nàng thất vọng, hỏi: "Rất gấp sao?"
Ngôn Xu thành thành thật thật gật đầu.
Mẹ Ngôn nắm tay kéo nàng đứng lên, cười nói: "Qua đây với mẹ."
Mẹ Ngôn từ trong tủ quần áo của mình lấy ra hai bộ váy xinh đẹp đưa cho Ngôn Xu, "Đây là năm ngoái Thẩm a di tặng, lúc ấy con nói không thích làm thế nào cũng không mặc, mẹ cảm thấy rất đẹp, liền giữ giùm con.
Con cầm trước đi, mai mẹ lại đi trung tâm mua sắm chọn cho con mấy bộ mới."
Ngôn Xu nhận hai bộ váy này, ôm mẹ Ngôn một cái, thấp giọng làm nũng nói: "Mẹ thật tốt."
"Mẹ chỉ có một mình con là con gái bảo bối, thương con là đương nhiên." Mẹ Ngôn vỗ vỗ lưng Ngôn Xu, "Được rồi, cũng không còn sớm, đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
Ngôn Xu gật gật đầu, ôm hai bộ váy về phòng mình.
Nàng nghiêm túc chọn lựa một trong hai bộ váy, một cái hồng nhạt đáng yêu, một cái màu trắng tố nhã.
Ngôn Xu do dự một chút, vẫn là lựa chọn cái sau.
Cái hồng nhạt này thật sự là đáng yêu quá mức, vẫn là khiêm tốn một chút, không nên quá mức.
Nhưng mà cái váy màu trắng này cũng không có "khiêm tốn" như Ngôn Xu tưởng, ngay khoảnh khắc nàng đi vào lớp, vô số ánh mắt đều dừng ở trên người nàng.
Ngôn Xu bị mấy ánh mắt đó nhìn chằm chằm có chút hoang mang, còn có chút.....!ngượng ngùng.
Ngôn Xu ngượng ngùng chủ yếu biểu hiện ở ----
Mộc Giang thò qua, vẻ mặt cảm khái, "Xu tỷ, hôm nay chị thật sự không giống bình thường."
Ngôn Xu mặt vô biểu tình nhìn hắn, chậm rãi nâng lên tay phải.
Mộc Giang bị doạ đến giật mình một cái, theo bản năng lùi về sau vài bước.
Diệp Sở Nghi ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, Ngôn Xu không cam lòng yếu thế, trực tiếp trừng lại.
Mà khi có nữ sinh tới khen váy