Ngôn Xu không biết lúc ấy tâm tình mình là như thế nào, nàng chỉ nhớ đầu óc mình trống rỗng.
Nhưng nàng vẫn nỗ lực cười một chút, "Được.
"
Lời tạm biệt giữa các nàng, so với tưởng tượng còn bình tĩnh hơn.
Sau đó Ngôn Xu liền xoay người, nghe lời Hứa Lan, nàng phải về nhà.
Đi chưa tới trăm mét, Ngôn Xu đột nhiên cảm thấy mũi có chút lên men, nàng rốt cuộc nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhưng mà nàng còn nhớ rõ vừa nãy, Hứa Lan vuốt tóc nàng, thanh âm ôn nhu, "Đồng ý với chị, không được quay đầu lại.
Còn có, quên chị đi.
"
Cái sau nàng không làm được.
Lần đầu tiên nàng nghiêm túc thích một người, sao có thể nói quên liền quên.
Một khi đã như vậy, cái trước nàng nhất định phải làm được.
Cho dù có luyến tiếc nàng cũng sẽ không quay đầu lại.
Nàng muốn đi theo con đường này, đi ra đường chính, sau đó gọi xe về nhà.
Tắm nước ấm một cái, ngủ một giấc thật ngon.
Sau đó, cũng phải bắt đầu một sinh hoạt mới.
Ngôn Xu vô cùng rõ ràng biết, từ nay về sau, sinh hoạt của nàng, sẽ không có Hứa Lan tồn tại nữa.
Nàng hy vọng kiếp sau, Hứa Lan có thể có ba mẹ yêu cô, bạn học thân thiện, cùng với một bạn đời ưu tú hơn nàng.
Thôi, vẫn là không cần ưu tú hơn nàng quá nhiều, nếu không nàng sẽ ghen tị.
Bất quá đến lúc đó, nàng cũng không biết.
Ngôn Xu ngẩng mặt lên, mà nước mắt chảy xuống lại không thể chảy ngược về.
Gió lạnh thổi tới trên má nàng, đau đớn rõ ràng.
Hồi lâu, Ngôn Xu đứng dậy, nàng lau khô nước mắt của mình, sau đó từng bước một đi về phía trước.
Ngủ ngon, Hứa Lan.
Tạm biệt, Hứa Lam Y.
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngôn Xu liền phát hiện lắc tay thuỷ tinh trên tay mình biến mất.
Nghĩ đến phản ứng lúc trước của Tưởng Thiệu, nàng liền hiểu ra, lắc tay này có liên hệ với Hứa Lan.
Bây giờ, lắc tay biến mất.
Cho nên, Hứa Lan cũng đã rời đi.
Ngôn Xu trở mình, úp mặt vào trong gối đầu.
Hồi lâu nàng mới đứng dậy đi rửa mặt, mà trên bao gối còn lưu một mảnh ướt át nhỏ.
Sau Tết, học sinh năm cuối chưa từng có kỳ nghỉ đông liền khai giảng.
Mà hôm này, Ngôn Xu mặc một cái váy trắng.
Trang trí ren xinh đẹp, có chút bồng bềnh, nhưng Ngôn Xu nhớ rõ, Hứa Lan thích cái váy này.
Ngồi ở trên bàn cơm, Ngôn Xu cúi đầu ăn bữa sáng, mặt mày dịu ngoan.
Ba Ngôn nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Ngôn Xu, "Trời rất lạnh, con mặc váy làm gì, áo khoác này cũng thực mỏng, không sợ bị cảm lạnh hả?"
"Con muốn mặc mà.
" Ngôn Xu hơi hơi chu môi, có chút bất mãn nói.
"Được rồi được rồi, con gái muốn mặc gì chúng ta làm ba mẹ không cần xen vào.
" Mẹ Ngôn giảng hoà, bưng sữa bò nóng ra bàn ăn, lại nhìn về phía Ngôn Xu, "Nếu ở trường bị lạnh thì gửi tin nhắn cho mẹ, mẹ đưa quần áo qua cho con.
"
"Vâng ạ.
" Ngôn Xu gật gật đầu.
"Đúng rồi, tối nay về sớm một chút.
" Mẹ Ngôn nói: "Mẹ tìm cho con một gia sư địa lý, tối nay người ta sẽ tới.
"
Ngôn Xu mím môi, "Hứa Lan không tới sao?"
Cho dù nàng đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn hỏi.
"Hứa Lan? Ai là Hứa Lan?" Mẹ Ngôn mờ mịt ngẩng đầu.
Ngôn Xu nhíu nhíu mày, nói: "Gia sư địa lý lúc trước của con a.
"
"Con có gia sư địa lý khi nào?" Mẹ Ngôn cười nhìn nàng, cười mắng: "Đứa nhỏ này có phải ngủ đến choáng váng hay không?"
Ba Ngôn cũng lắc lắc đầu, "Vốn dĩ đã không thông minh, qua một năm sao lại càng ngốc thêm?"
Ngôn Xu giật mình, dao nĩa rơi xuống trên mặt đất.
Mẹ Ngôn nửa ngồi xổm, một bên nhặt dao nĩa một bên trách cứ nói: "Đứa nhỏ này bị sao vậy, ăn bữa sáng thôi mà cả dao nĩa cũng cầm không được.
"
Ngôn Xu không trả lời mẹ, mà là chạy vội lên lầu, từ trong cặp lấy di động của mình ra.
Nàng nhanh chóng mở album.
Tấm ảnh đã từng là nàng với Hứa Lan chụp chung, bây giờ trong hình chỉ còn lại một mình nàng, cười vui vẻ với màn ảnh.
Nàng click mở Wechat, không còn phương thức liên lạc của Hứa Lan.
Hôm nay, Ngôn Xu trốn học.
Ngôn Xu đi tìm Tưởng Thiệu, đối phương vẻ mặt khó xử, cuối cùng chỉ nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô đi thăm mộ cô ấy một lần, nhưng cô ấy không có để lại thi thể, đó chỉ là một ngôi mộ không.
"
Ngôn Xu lắc đầu từ chối, lại một mình rời đi, nàng lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường, cuối cùng đi vào nhà ma Trường Sơn.
Nhà ma thần bí cổ xưa ngày trước, bây giờ bị một cửa hàng bánh kem phong cách đáng yêu thay thế.
Chỉ gần một ngày mà thôi, làm sao cũng sẽ không thể biến đổi nhanh như thế.
Trừ phi! ! trừ phi tất cả đều thật sự bị xoá bỏ.
Nhịn không được đi vào cửa hàng bánh kem, tiếng chuông gió vang lên.
Nhân viên trước quầy ngẩng đầu lên, nhìn Ngôn Xu, tươi cười nhiệt tình, "Hoan nghênh khách hàng.
"
Mà nhân viên cửa hàng này, lại là Tống Mặc.
Ngôn Xu đi ra phía trước, hô một tiếng, "Tống Mặc tỷ tỷ?"
Tống Mặc sửng sốt, ngay sau đó cười càng xán lạn, "Em gái, em quen tôi hả?"
Ngôn Xu gật gật đầu, thử hỏi: "Chị có quen Hứa Lan không?"
Tống Mặc chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, "Chưa nghe qua ai có tên này, cô ấy từng làm việc ở cửa hàng của chúng tôi sao?"
Ngôn Xu cười một chút, lắc lắc đầu, "Em tuỳ tiện hỏi thôi.
"
Ngay sau đó, nàng mua chút điểm tâm ngọt trong tiệm, liền rời đi.
Ngôn Xu đi ở ven đường, từng miếng từng miếng cắn bánh mì, bánh mì này cực kỳ ngọt, nàng lại cảm thấy trong lòng đắng chát.
Nàng lại nghĩ tới lời Hứa Lan hôm đó ----
"Quên chị đi.
"
Giống như bây giờ, ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều quên Hứa Lan.
Cho dù nhớ, cũng nên là Hứa Lam Y.
Mà tồn tại của Hứa Lan, chỉ có một mình nàng nhớ rõ, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Học kỳ mới, Ngôn Xu rất ít ra ngoài chơi, chỉ là yên tĩnh vùi đầu học tập.
Thành tích nàng một đường tăng lên, trực tiếp lọt vào top 10 trong khối.
Ban đầu Mộc Giang cười nói nàng "uống lộn thuốc", nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Xu thi được top 10 xong cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vô luận là mẹ Ngôn hay ba Ngôn, trên mặt đều cười nở hoa.
Ngôn Xu nhớ rõ, lúc trước trong một lần học bổ túc, Hứa Lan đã nói, hy vọng nàng có thể thi đậu đại học A ở thành phố kế bên.
Bây giờ nghĩ tới, mục tiêu của Hứa Lam Y cũng là đại học A.
Cho nên Ngôn Xu cũng coi đại học A thành mục tiêu của nàng.
Học tập, làm