Ngôn Xu: "......."
Trên thực tế, nàng đúng là có quen biết.
Tổn thọ tổn thọ.
Thiếu niên tóc vàng trước mặt tên là Mộc Triệt, là đại ca có tiếng ở trường bên cạnh, cũng từng là bạn học thời sơ trung của nàng.
Hồi hai người còn ở sơ trung, đã từng vì đi tranh đoạt quyền sử dụng phòng học trống cho băng nhóm của mình mà vung tay đánh nhau, cuối cùng bị tóm lên văn phòng giáo viên chủ nhiệm, rồi cùng được phụ huynh bảo lãnh về nhà.
Ngôn Xu còn nhớ rõ lúc ấy mình đã đánh sưng nửa bên mặt của Mộc Triệt, thế cho nên hắn có nửa tháng đi học luôn đeo khẩu trang.
Đương nhiên chính nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên đầu gối đến bây giờ vẫn còn một vết sẹo.
Thật là càng hồi ức thì càng mất mặt, giống như học sinh tiểu học cãi nhau.
Ngôn Xu duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, không ngừng nói với bản thân, bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh.
Mà hai chữ "ngu xuẩn" này hiển nhiên lại kích thích tới Kỳ Trí ở bên cạnh, hắn lập tức bùng nổ trách mắng: "Mày nói ai ngu xuẩn? Tiểu bạch kiểm tao nói cho mày biết, mày có thể mắng biểu muội tao, nhưng tuyệt đối không được mắng tao!"
Ngôn Xu: "?"
Liên quan gì nàng.
Mắt thấy hai người lại muốn tiếp tục ồn ào, vì tránh cho đồ vật trong tiệm bị tổn hại, Ngôn Xu vội vàng chắn giữa hai người, chặn lại nói: "Ngưng hết cho tôi!"
Mộc Triệt cười lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh miệt, nhưng cũng không nói gì nữa.
Đáy mắt Kỳ Trí còn mang theo lửa giận rõ ràng, cho rằng Ngôn Xu thiên vị người ngoài, "Em cản cái gì, anh là biểu ca em hay nó là biểu ca em?"
Ở nơi mà Hứa Lan nhìn không thấy, Ngôn Xu trợn trắng mắt với Kỳ Trí.
Nếu không phải sợ bị ông ngoại đánh gãy chân, thì có trời mới biết nàng có bao nhiêu mong muốn giải trừ quan hệ huyết thống với Kỳ Trí ngay tại chỗ.
Nếu có thể, nàng cũng muốn lập tức quay đầu chạy khỏi nơi này.
Nhưng vì Hứa Lan, Ngôn Xu nhất định phải căng da đầu giao lưu với Kỳ Trí.
Nàng nỗ lực làm cho mình nói chuyện ôn nhu một chút, hỏi: "Hai người đều chọn chung một căn phòng đúng không?"
Kỳ Trí còn tính là cho nàng mặt mũi gật gật đầu.
Ngôn Xu nhìn về phía Tống Mặc, hỏi: "Căn phòng này có thể đồng thời tiến vào bao nhiêu người?"
Tống Mặc sửng sốt một chút, trả lời: "Bởi vì là phòng cấp độ trung, cho nên chúng tôi kiến nghị là tám đến mười hai người."
Ngôn Xu đếm nhân số trước mặt một chút, bên Kỳ Trí năm người, bên Mộc Triệt sáu người, vừa lúc ở trong phạm vi này.
Vì thế Ngôn Xu nói: "Nếu mọi người đều chọn căn phòng này, nhân số cũng vừa đủ, không bằng coi như một cuộc thi với nhau.
Kỳ Trí trực tiếp từ chối, "Ai muốn đi cùng bọn nó!"
Ngôn Xu trừng mắt nhìn Kỳ Trí một cái, "Nghe tôi nói xong đã."
"Cùng một loại phòng, độ khó thử thách mới công bằng với cả hai, không bằng hai bên có thể vào cùng một làn, nếu thua thì trả tiền vé cho bên kia, thế nào?"
Kỳ Trí đột nhiên cười, đáy mắt tràn đầy tự tin, "So với tôi? Vậy không phải bọn nó thua chắc rồi sao?"
Mộc Triệt cũng cười một chút, phun ra bốn chữ, "Người si nói mộng."
Ngôn Xu cười đôi mắt cong cong, "Nếu hai bên đều tự tin như vậy, vậy thì thử một lần là được, chẳng lẽ hai người nói muốn so, nhưng kỳ thật là sợ sao?"
Phép khích tướng ở bất luận thời điểm nào đều có hiệu quả, hai người nhìn thoáng qua nhau, đều không có nói gì.
Mà tiểu đệ phía sau Mộc Triệt đều kêu gào lên, "Triệt ca, so thì so, mình mà sợ bọn nó à?"
Nếu huynh đệ của mình đã nói như vậy, Mộc Triệt cũng không tiện từ chối, miễn cưỡng gật gật đầu, "Vậy so đi."
Mà Kỳ Trí không nói chuyện, bởi vì hắn cảm thấy có chút phân vân.
Trực giác nói cho hắn, biểu muội nhà mình lộ ra tươi cười như vậy, thường thường là không có chuyện gì tốt.
Nhưng Mộc Triệt đã đồng ý rồi, hắn từ chối thì thật sự quá mất mặt, cũng chỉ có thể gật đầu, "So!"
Rốt cuộc cũng lừa gạt được hai người kia như ý muốn, Ngôn Xu thanh âm ngọt ngào hô một tiếng, "Hứa Lan tỷ tỷ!"
Ngụ ý ám chỉ Hứa Lan tới đặt ra quy tắc cho trận thi đấu này,
Thanh âm Hứa Lan bình đạm, thần sắc trên mặt thoạt nhìn không có nửa điểm dao động.
Cô nói: "Cấp độ trung không cho phép từ bỏ giữa đường, vậy lấy số người có thể đứng mà đi ra để phân thắng thua đi."
Mộc Triệt hơi nhíu mày, "Có ý gì?"
Kỳ Trí cười toét miệng, khó có được mà thông minh một hồi, trực tiếp trả lời nói: "Chính là đại biểu cho việc các ngươi đều sẽ bị doạ xỉu bên trong!"
Đương nhiên hắn vừa mới trả lời xong, sắc mặt của bản thân cũng không thể tránh được mà khó coi một chút.
Doạ.....!Doạ xỉu?
Căn phòng này kinh khủng như vậy sao?
Kỳ Trí nhận thức được vấn đề không đúng, liếc nhìn Ngôn Xu một cái.
Ngôn Xu hơi hơi lắc đầu với hắn, lại chỉ chỉ Hứa Lan, chỉ thiếu viết luôn sáu chữ "Tôi làm việc anh yên tâm" này lên trên mặt.
Kỳ Trí tức khắc không còn khẩn trương, lập tức đáp lại Ngôn Xu một nụ cười càng thêm xán lạn.
Hắn sao lại quên mất, quan hệ của biểu muội nhà mình và bà chủ thoạt nhìn không tồi a!
Dù sao cũng là anh em có quan hệ huyết thống, Ngôn Xu khẳng định sẽ chiếu cố người bên hắn một chút!
Kỳ Trí nghĩ như vậy, liền phá lệ tự tin ưỡn ngực.
Mà đáy mắt Mộc Triệt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, duỗi tay đẩy đẩy mắt kính tơ vàng.
Ngôn Xu cười với Kỳ Trí như vậy, Mộc Triệt cũng đồng dạng an tâm không ít.
Mộc Triệt lại không phải mù, tự nhiên nhìn ra được quan hệ hai người cũng tốt thế nào.
Mà Ngôn Xu âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc cũng lừa gạt được cả hai bên đều đi vào, vậy kết thúc, nàng không còn chuyện......
Từ từ, Ngôn Xu hơi nhíu mày nhìn khuỷu tay của mình, bên trên có một bàn tay.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Trí bắt lấy cánh tay nàng, biểu tình nghiêm túc.
Ngôn Xu trầm mặc hai giây, "Có chuyện mau nói."
Kỳ Trí chỉ chỉ Mộc Triệt, bất mãn nói: "Bọn họ sáu người, chúng tôi năm người, nếu dựa trên số người, vậy không công bằng!"
Ngôn Xu ở trong lòng mắng một câu lắm chuyện, sau đó lại thay một biểu tình ngoan ngoãn nhìn Hứa Lan, lựa chọn chuyền bóng, "Hứa Lan tỷ tỷ, chị cảm thấy sao?"
Hứa Lan tựa hồ cũng không để ý cái này, nâng mắt lên, "Cho nên?"
Kỳ Trí nói: "Thêm biểu muội của tôi, chúng tôi cũng vừa đủ sáu người!"
Ngôn Xu: "?"
Cái này vừa nghe giống như còn rất hợp lý......!Phí! Hợp lý cái quỷ gì! Liên quan gì nàng?
Vì thế Ngôn Xu lập tức lắc đầu cự tuyệt, "Tôi không muốn."
Kỳ Trí vẻ mặt chân thành, "Yên tâm đi biểu muội, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt em!"
Ngôn Xu dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Cút"
Kỳ Trí lập tức sửa miệng, "Tôi đây không đồng ý, trận đánh cược này không công bằng!"
Hiện trường lập tức dừng lại.
Hứa Lan nhìn thoáng qua một mảnh hỗn độn trên mặt đất, duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.
Biểu tình của Hứa Lan thoạt nhìn không có bất luận biến hoá gì, nhưng không biết có phải là ảo giác của Ngôn Xu hay không, nàng luôn cảm thấy biểu tình của Hứa Lan mang theo tức giận ẩn nhẫn.
Hứa Lan đi tới trước mặt Ngôn Xu, đưa tay trước mặt nàng.
Ngôn Xu ngẩn ngơ, sau đó cũng vươn tay mình, một viên kẹo hồng nhạt được đặt trong lòng bàn tay nàng.
Hứa Lan hơi hơi gật đầu với nàng, cười ôn nhu hiếm có.
Ngôn Xu sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu được ý của Hứa Lan.
Hứa Lan là để nàng.....!đi vào?
Ngôn Xu ngậm viên kẹo hồng nhạt, ngoài dự đoán không phải vị dâu, mà là hương hoa hồng.
Có lẽ là bởi vì mùi hương này làm Ngôn Xu mê mang, nàng không biết nên từ chối Hứa Lan như thế nào.
Thế cho nên khi Ngôn Xu phản ứng lại được, nàng đã đi theo sau Kỳ Trí vào trong phòng.
Ngôn Xu: "......."
Thật là sắc đẹp mê người!!!
Nhưng Ngôn Xu nhớ rõ, ngay trước khi tiến vào, Hứa Lan hình như đã ở bên tai nàng nói một câu.
"Đi theo sau mọi người, đừng chạy loạn, đợi lát nữa tôi đi đón em."
Cũng chính là một câu như vậy, làm Ngôn Xu tức khắc cảm thấy cảnh tượng trước mắt cũng không có kinh khủng như vậy.
Chỉ cần nàng tránh ở sau mọi người, không trực diện bị quỷ tấn công, hẳn là cũng sẽ không bị doạ quá mức.
Trong mười mấy người ở đây, đây là ước định của riêng Hứa Lan và nàng, cũng chỉ ước định với nàng.
Cho nên nàng tin tưởng, hơn nữa chỉ cần chờ đợi Hứa Lan tới tìm nàng đưa nàng ra ngoài, giống như lần trước vậy.
Đối với Ngôn Xu mà nói, hai chữ Hứa Lan này, là sức mạnh làm cho nàng an tâm.
*
Giờ phút này họ đứng trong căn phòng, chủ đề là minh hôn* thời cổ đại.
( * đám cưới ma, tổ chức cho hai người đã khuất hoặc là một người sống với một người đã mất.)
Vị trí bọn họ thoạt nhìn như là đại đường trong thôn