Editor: Sasaswa
Sau buổi hẹn ăn cơm cùng phó giám đốc Lưu, Tô Thần bắt đầu chờ quyết định cho khoản vay, nhưng mấy ngày trôi qua mà vẫn không có chút động tĩnh nào.
Nhớ lại lúc trên bàn cơm, phó giám đốc Lưu luôn bày tỏ ý cùng Tô Thần ăn riêng bữa cơm, vốn đang bàn chuyện công việc nên Tô Thần không có ý muốn cùng lão có quan hệ mờ ám, mà vì khoản vay, Tô Thần cũng chỉ có thể chủ động gọi cho phó giám đốc Lưu dò hỏi.
Nhưng lần này thái độ của lão không còn thân thiện như lúc trước nữa, thậm chí còn xa cách nói: "Thẩm tra gần đây rất nghiêm, hơn nữa khoản tiền cho vay là có hạn.
Điều kiện của công ty các cậu không đủ, cho nên lần này tài liệu xin vay không thể thông qua, chỉ có thể đợi tiếp." Nói xong trực tiếp cúp điện thoại, không cho Tô Thần cơ hội hỏi tiếp.
Chờ tiếp? Nhìn điện thoại bị cúp, Tô Thần sững sờ xuất thần.
Không có tiền, bọn họ chẳng những không thể tiếp tục sản xuất nguyên liệu, mà tiền lương cho nhân viên cũng không thể trả được.
Điều này làm Tô Thần phi thường đau đầu, mà càng làm cho cậu phiền não hơn chính là, trợ lý Trương sau khi nói chuyện với luật sư thì không còn đề nghị khởi tố hoặc báo cảnh sát đối với Tô Kế Thành nữa.
Editor: Tên chú của bạn thụ là Tô Kế Thành chứ không phải Tô Kế thôi nha mọi người, tui xin sửa lại.
Bởi vì vụ kiện sẽ kéo dài rất lâu, coi như thắng kiện thì cũng không biết sẽ kéo dài trong bao lâu.
Vào lúc ấy xem như Tô Kế Thành bồi thường đủ số tiền thì mọi chuyện đã sớm nguội.
Huống hồ lão không có khả năng bỏ ra số tiền lớn như vậy để bồi thường vì cả gia tài đã sớm bị con trai lão tiêu phí hết.
Hơn nữa bất kể là đến tòa án dân sự khởi tố hay đến cục công an báo cảnh sát thì đều cần chính bản thân cha Tô cung cấp chứng cứ, toàn bộ quá trình đều cần có chữ kí của ông.
Như vậy cha Tô sẽ biết chuyện này, theo tính cách của ông, chắc chắn ông sẽ không đẩy anh em mình vào ngục giam.
Nói cách khác ông không chỉ không cung cấp chứng cứ, mà chuyện này còn có khả năng kích thích bệnh tình của ông.
Ý trợ lý Trương là muốn Tô Thần bàn bạc lại với Tô Kế Thành, kêu lão trả lại số tiền đã tham ô, sau đó để ông chủ động rời khởi công ty.
Dù sao cũng là người thân, kiện nhau ra tòa thì không phải là chuyện tốt lành gì.
Tô Thần nghe trợ lý Trương giải thích thì nhíu chặt lông mày, cậu thật muốn Tô Kế Thành nửa đời sau đều trải qua trong tù.
Nếu không phải do lão, đời trước cha Tô cũng sẽ không đột ngột qua đời.
Mà Tô Kế Thành sợ bị liên lụy, sau khi công ty xảy ra chuyện, ông đã nhanh chóng chuồn khỏi, không dám liên lạc với Tô Thần.
Đến tận đến lúc tang lễ, Tô Kế Thành mới đầy mặt xấu hổ xuất hiện trước mặt Tô Thần, khó khăn lắm mới thấy được lão.
Nhưng vào thời điểm đó, cha Tô đã mất, Tô Thần còn tìm lão làm gì chứ?!
Tô Thần biết những gì trợ lý Trương nói đều đúng, chuyện bọn họ khởi kiện Tô Kế Thành sẽ trở thành chuyện lớn, lúc đó sẽ rất khó để chuyển nhượng công ty.
Nếu có người đến mua thì cũng sẽ đem ép giá tới cực thấp.
Hơn nữa cha Tô mà biết Tô Thần khởi tố chính chú ruột của mình phỏng chừng sẽ tức chết.
Tô Thần đôi lúc nghĩ, đời trước có khi cha Tô đã sớm biết Tô Kế Thành động tay động chân nhưng ông lại lựa chọn bao che cho lão ta.
Sau khi nói chuyện với trợ lý Trương, Tô Thần gọi Tô Kế Thành đến phòng làm việc của mình, lấy chứng cứ ra cho lão xem, "Chú, cha con luôn đối xử rất tốt với chú, nhưng chú lại đâm một dao sau lưng ông, chú xứng đáng với lòng tốt của cha con sao?"
Tô Kế Thành nhìn chứng cứ trên bàn, mặt không hề có một tia kinh ngạc.
Từ khi Tô Thần bắt đầu cho người đi tra chất lượng sản phẩm, lão đã biết trước sẽ có ngày này.
Chứng cứ đang ở trước mắt, lão cũng không nguỵ biện, "Chú cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, chú nếu không giúp thằng con trai vô lương tâm kia trả nợ, bọn người kia sẽ chặt tay nó.
Chú chỉ có một đứa con trai, làm sao có thể trơ mắt nhìn nó bị làm cho tàn phế? Nếu cháu không yêu cầu công ty thu hồi sản phẩm bán ra, công ty cũng sẽ không đến nông nỗi này."
Thực ra trước đây, Tô Kế Thành đối với Tô Kế Văn cũng không tệ, nhưng do vợ lão ở bên tai nói tới nói lui, dì của Tô Thần nói với Tô Kế Thành là bọn họ từ lúc Tô Thần còn nhỏ đã nuôi cậu lớn lên, cho cậu đi học, nhưng bây giờ thì sao? Dù lão có giúp công ty lớn mạnh hơn nữa thì cuối cùng người hưởng vẫn là gia đình Tô Kế Văn, nhà lão thì không được hưởng lợi bao nhiêu.
Thừa dịp bây giờ có thể kiếm chác chút ít thì kiếm đi.
Lâu dần, Tô Kế Thành cũng cho rằng như vậy.
Editor: đoạn này tui có chém chút ít á, chứ danh xưng bên QT nó cùng lộn tùng phèo cả lên.
Tô Thần cau mày nói: "Nếu cháu không cho thu hồi, khách hàng sử dụng sản phẩm sẽ gặp vấn đề!"
Tô Kế Thành lại nói: "Cháu rất giống ba mình, cứ lo lắng không yên! Chú đã sớm khuyên ba cháu, nguyên liệu kia có thể dùng được, còn tiết kiệm được rất nhiều chi phí, nhưng ông ấy lại không nghe.
Cháu còn làm ra việc như vậy, bán được thì cứ bán, còn thu trở về làm gì, công ty sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trên tay cháu."
Nghe Tô Kế Thành nói, Tô Thần cảm thấy rất tức giận, không muốn nói chuyện với lão nữa.
Chỉ muốn kêu lão bồi thường tổn thất cho công ty, Tô Kế Thành nói mình không có tiền, tiền đã đem cho Tô Xa hết rồi, căn nhà cùng đã mang đi thế chấp.
Nói chuyện đến lúc Tô Kế Thành la hét đòi gặp cha Tô, Tô Thần thật sự không nhịn được nữa.
Cuối cùng hai người đạt thành nhất trí, Tô Kế Thành chủ động từ chức rời khỏi công ty.
Điều này lại đúng ý lão, công ty hiện tại đang trên đà phá sản, lão chỉ ước có thể sớm rời đi.
Chỉ là lúc trước còn sĩ diện, rời đi ngay khi công ty gặp khó khăn thì mất hết mặt mũi, hiện tại Tô Thần lại kêu lão đi, thì lão không còn gì cố kỵ nữa.
Đúng lúc này công ty lại nhận được thư báo trúng thầu bên công ty thực phẩm sạch.
Vốn tưởng rằng lần trúng thầu này có thể giúp đỡ nâng giá trong việc chuyển nhượng công ty, nhưng bây giờ một chút hiệu quả cũng không có.
Này muốn là ở tại bọn hắn quay vòng vốn lúc bình thường thu được như vậy thư thông báo, đối với bọn họ đến nói thật là chuyện tốt, nhưng là bây giờ đối với bọn họ tới nói nhưng là chó cắn áo rách! Bọn họ bây giờ căn bản không có tài chính kiếp sau sinh này đó sản phẩm, Tô Thần quả là nhanh tuyệt vọng.
Tô Thần đem tất cả các bất động sản, xe đều bán đi, chỉ trừ ngôi nhà mình đang ở, nhưng số tiền này đối với tình hình bây giờ chỉ như hạt muối bỏ biển.
Tô Thần cũng có đi tìm mấy nhà đầu tư công ty, bọn hắn đều tới công ty khảo sát.
Có hai nhà rõ ràng thương lượng rất tốt, nhưng đến lúc kí hợp đồng, bọn họ đều đồng loạt đổi ý, dù Tô Thần có bán nhiều cổ phần hơn nữa bọn họ cùng không đồng ý.
Bởi vì thiếu hụt tài chính, công ty không có cách nào hoạt động bình thường, bắt đầu có nhân viên lục tục xin nghỉ.
Cho dù đang trong ngày nghỉ thì chi phí hoạt động một ngày của công ty cũng không