Editor: Sasaswa
Cứ nghĩ vẩn vơ như vậy nên Tô Thần cả đêm đều không chợp mắt được.
Trời vừa sáng cậu đã mang đồ quay lại trường học.
Đồ đạc của cậu cũng không nhiều, chỉ có quần áo và một ít sách.
Sau khi chuyển về trường, Tô Thần mỗi ngày đều đi dạy ở trường múa Nghệ Tân, giảng viên dạy trẻ em cũng không cần trình độ quá cao, chủ yếu là phải có tính kiên trì.
Các giảng viên ở đây đều trạc tuổi Tô Thần nên cậu rất nhanh đã làm quen được với tất cả mọi người.
Bọn trẻ cũng rất hồn nhiên và dễ thương, chúng làm Tô Thần nhanh chóng quên đi những muộn phiền gần đây, Tô Thần làm được mấy ngày cảm thấy cũng không tệ lắm.
Những lời nói của Tần Tu Trạch trước khi rời đi làm Tô Thần mơ hồ cảm thấy bất an, cậu mỗi ngày đều sống rất chông chênh.
Mãi đến tận nửa tháng sau, Tần Tu Trạch cũng không đi tìm cậu, Tô Thần lúc này mới hơi hơi yên lòng.
Một hôm Tô Thần vừa dạy xong một lớp học, cậu lấy điện thoại ra tắt bỏ chế độ im lặng thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là cùng một số.
Tô Thần đang do dự có gọi lại hay không thì màn hình điện thoại sáng lên, là số điện thoại lúc nãy.
Phía bên kia là cục cảnh sát, hỏi Tô Thần có phải người quen của Tần Phương hay không - Tần Phương chính là dì Tần - bên kia kêu cậu đến cục cảnh sát một chuyến.
Tô Thần nghe xong bị dọa không nhẹ, vội vàng xin cấp trên nghỉ một buổi dạy rồi lập tức đến cục cảnh sát, cảnh sát viên hỏi mối quan hệ của Tô Thần và dì Tần, rồi kêu cậu đưa ra chứng minh nhân dân.
Tô Thần nói rõ ràng mối quan hệ của mình cùng dì Tần, đem chứng minh thư của mình đưa cho cảnh sát viên xem.
Cảnh sát viên nhận lấy chứng minh thư của Tô Thần, xem xong thì nói: "Chủ nhà của bà Tần báo án nói trong nhà mất một cái bình cổ thời Càn Long, trị giá 20 triệu.
Vừa nãy trong lúc thẩm vấn, bà Tần đã thừa nhận là chính mình làm vỡ cái bình, hiện tại tâm lý của bà không được ổn định, cậu đi thăm bà đi.
Tôi hi vọng hai người và chủ nhà thỏa thuận tốt với nhau, giải quyết chuyện này trong hòa bình."
Từ sau khi Tô Thần bán căn biệt thự, Tần Phương liền đi làm bảo mẫu ở nhà khác, cụ thể là làm ở đâu Tô Thần cũng không hỏi kĩ.
Đời trước sau khi cha Tô bị điều tra, căn biệt thự mới bán đi.
Vào lúc ấy Tô Thần đã dừng việc học, Tần Phương vì chăm sóc Tô Thần cũng không tiếp tục làm bảo mẫu, mà làm công việc bán thời gian.
Đời này Tô Thần có thể nói là không cần bà chăm sóc, bà lại tiếp tục đi làm giúp việc.
Cảnh sát dẫn Tô Thần đến trước cửa phòng thẩm vấn rồi lập tức rời đi.
Lúc Tô Thần đi vào, dì Tần đang ngồi bên trong im lặng chảy nước mắt, vừa nhìn thấy cậu, bà liền oa một tiếng rồi ôm lấy Tô Thần khóc lớn.
Tô Thần vừa vỗ lưng dì Tần vừa nói: "Dì Tần, dì đừng khóc, trước hết dì nói cho cháu biết đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Dì Tần khóc một hồi, trước sự dò hỏi không ngừng của Tô Thần bà mới đứt quãng kể lại mọi chuyện.
Chuyện là chủ nhà cũ của Tần Phương thời gian trước đã chuyển đi, không muốn thuê bà nữa nên giới thiệu bà đến một căn nhà mới, căn nhà này có một phòng ngủ và một phòng khách, bà không cần nấu cơm, chỉ cần một ngày quét dọn một lần là được, bình thường cũng không cần ở lại, công việc giống như việc làm bán thời gian thế nhưng tiền lương lại cao như công việc toàn thời gian.
Dì Tần rất hài lòng với công việc, bởi vì như vậy bà mới có thể đi làm những công việc khác, như vậy sẽ kiếm thêm được chút tiền.
Có thể mấy ngày trước bà không cẩn thận làm vỡ bình hoa của chủ nhà, chính bà lúc đó không nghĩ tới bình hoa kia lại đắt giá như vậy.
Vì chủ nhà đặt các bình hoa như vậy chung một chỗ cho nên bà chỉ đơn giản thu gom các mảnh vỡ rồi dự định chờ chủ nhà về rồi nói một tiếng, tổn thất bao nhiêu tiền bà cũng sẽ bồi thường.
Nhưng chủ nhà rất ít khi trở về, bà gọi điện cũng không liên hệ được, sau đó bà cũng quên bẵng đi chuyện này, còn tiện tay đem mảnh vỡ bình hoa bỏ vào thùng rác.
Nào có ngờ hôm nay bà vừa về tới nhà liền bị cảnh sát áp giải lên cục.
Tô Thần an ủi: "Dì Tần, dì đừng lo lắng, chúng ta không lấy thì không có gì phải sợ."
Dì Tần lo lắng nói: "Xem như không lấy thì cũng phải bồi thường, vật kia đắt như vậy, dì làm gì có nhiều tiền như vậy để trả cho họ! Dì nghĩ rồi, dì sẽ ở lại đây."
Tô Thần động viên nói: "Đồ vật đáng giá như vậy mà bọn họ không biết giữ, còn tùy tiện bày ở nhà, hiện tại bị vỡ cũng không thể hoàn toàn trách chúng ta, chính bọn họ cũng có phần trách nhiệm.
Chúng ta cùng bọn họ hảo hảo nói chuyện, xem có giảm được tiền bồi thường hay không."
Nghe Tô Thần nói, Tần Phương tựa hồ bình tĩnh một chút: "Đúng vậy, dì cứ nghĩ là nó không có giá trị.
Ai lại nghĩ thứ quý trọng như thế lại tùy tiện trên khay trà, cũng không nhắc nhở dì, hơn nữa không phải chỉ một cái, dì lúc đó thật không nghĩ nhiều được như thế."
Tô Thần gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu để ở phòng khách, bọn họ càng cần phải nói sớm cho chúng ta biết.
Cho nên chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chúng ta, bọn họ cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
Dì Tần, dì đưa số điện thoại chủ nhà cho cháu, cháu nói chuyện với người kia một chút."
Dì Tần lấy điện thoại di động ra, tìm số trong danh bạ rồi đưa cho Tô Thần nói: "Đây này, An tiểu thư."
Tô Thần lấy điện thoại trực tiếp gọi tới.
Điện thoại chỉ vang lên vài tiếng liền thông, loa điện thoại phát ra một giọng nữ trẻ tuổi: "Dì Tần?"
Tô Thần cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng cũng không nhớ rõ mình đã nghe ở đâu, "An tiểu thư, chào cô! Tôi là người quen ở Tần Phương, Tô Thần.
Cô bây giờ có tiện không, tôi muốn nói chuyện cái bình hoa kia."
"Tô Thần?"
"Vâng, An tiểu thư hiện tại có rảnh không? Tôi thấy chuyện này chúng ta nên gặp mặt nói chuyện là tốt nhất."
"Tô Thần, chị là An Na nè, cậu không nhận ra giọng của chị sao?"
"Chị An Na?" Nghe An Na nói như vậy, Tô Thần nghĩ một chút, An Na là thư ký của Tần Tu Trạch, hèn gì cậu cảm thấy được âm thanh này có chút quen thuộc.
Đáng lẽ khi biết chủ nhà là người quen Tô Thần phải yên lòng một chút, nhưng vào lúc này Tô Thần lại cảm thấy một chút bất an.
"Là chị, không nghĩ tới cậu và dì Tần là người quen."
Tô Thần cố gắng bỏ qua sự bất an trong lòng, "Ừm, chị An Na, khi nào chị rảnh thì chúng ta gặp mặt nói chuyện giải quyết chuyện cái bình đi."
An Na nói: "Cậu tìm Tần tổng đi, chuyện này chị không làm chủ được, căn nhà trọ kia là của Tần tổng."
Nghe thế, Tô Thần cảm giác mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa đứng không vững.
An Na tiếp tục nói: "Cậu cũng biết Tần tổng có nhiều bất động sản lắm, hắn không có thời gian quản lý nên