Editor: Sasaswa
Tần Tu Trạch nghe thấy tiếng Tô Thần thì sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Tô Thần nhanh như vậy đã tới tìm mình.
Hắn cứ tưởng phải chờ thêm mấy ngày nữa, để Tô Thần có chút thời gian để đánh vào tường mấy lần mới ép mình ra trận được, không ngờ Tô Thần còn rất thức thời!
Trong mắt Tần Tu Trạch chợt lóe một vệt tinh quang, quay người nhìn về phía Tô Thần, "Sao cậu lại tới đây?"
Tô Thần giải thích: "Tần ca, tôi tìm anh có chút việc, gọi điện thoại không ai bắt máy nên tôi hỏi Chu ca, anh ấy nói tôi biết anh đang ở đây nên lập tức tìm tới."
Tô Thần nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi không biết các anh đang bận, Tần ca, khi nào anh rảnh thì gọi cho tôi, tôi đi về trước, không quấy rầy mọi người."Cậu hiện tại chỉ muốn lập tức đi khỏi cái chỗ thối nát này, một giây cũng không muốn ở lại.
Tần Tu Trạch thấy Tô Thần nói xong xoay người rời đi, cau mày nói: "Chờ đã!"
Tô Thần dừng bước, nghi hoặc nhìn về phía Tần Tu Trạch.
Tần Tu Trạch nói: "Chuyện của cậu nếu không vội có thể đi về trước chờ, có thời gian tôi sẽ liên hệ.
Nếu là chuyện gấp thì ở đây chờ đến khi tôi chơi xong.
Tôi gần đây rất bận, một hồi chơi xong mới có chút thời gian rảnh."
Hai hàng lông mày Tô Thần nhíu chặt, dì Tần bây giờ còn đang bị tạm giữ, cậu thật không hiểu Tần Tu Trạch làm sao có thể làm ra bộ dáng cái gì cũng không biết, yên tâm thoải mái nói ra những câu nói này, hắn làm sao có thể vô sỉ như vậy?
Đông Tử ngồi đối diện Tần Tu Trạch cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, đi ra nói: "Tiểu Thần, nếu đến rồi thì ở lại chơi một lát đi, khoan hãy về.
Muốn chơi mạt chược không? Đến thay chỗ tôi này."
Tô Thần tuy rất giận nhưng cậu biết không thể trở mặt với Tần Tu Trạch, không thì mọi chuyện đều hỏng mất.
Tô Thần lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Đông Tử, lắc đầu nói: "Đông ca, tôi không chơi, mọi người chơi đi, tôi ngồi đây chờ Tần ca."
Lô ghế riêng không gian rất lớn, trong phòng chỉ có một ghế sô pha, mọi người đều đang ngồi đó đánh bài.
Ngồi trên ghế sa lon là một người thanh niên, tuổi không lớn lắm, dáng vẻ khoản chừng hai mươi, trong lồng ngực thì ôm một cô gái, cô bé kia thay hắn chơi bài, mà tay hắn thì luồn vào trong váy cô gái đó xoa xoa.
Việc này Tô Thần nhìn mãi thành quen, cậu bình tĩnh đi tới, ngồi ở vị trí cách xa bọn người kia.
Tô Thần yên tĩnh ngồi một góc ghế sofa, loại khí tức nhẹ nhàng tinh khiết trái ngược với hoàn cảnh ầm ĩ, dâm mỹ trong phòng, như là trong bóng tối bẩn thỉu xuất hiện một vệt sáng thanh tuyền, vững vàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người, khiến mọi người đều muốn tới gần.
Chu thiếu nhìn Tô Thần vài lần, sau khi lấy bài của Tần Tu Trạch, tò mò hỏi: "Tu Trạch, nam sinh này là ai vậy? Trước đây chưa từng thấy!"
Tần Tu Trạch nhàn nhạt nói: "Bạn bè." Ngữ khí không muốn giải thích nhiều.
Chu thiếu bĩu môi, căn bản không tin lời Tần Tu Trạch nói, bất quá cũng không tiếp tục hỏi.
Tiểu An không biết rõ chuyện xảy ra giữa hai người, thế nhưng nếu Tần thiếu không kêu cậu đi thì cậu vẫn thành thật ngồi ngốc ở đây thôi.
Tô Thần ngồi im không nhúc nhích, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Lúc này, cô gái đang ngồi trong lòng người thanh niên kia đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó làm nũng nói: "Đường thiếu, ngài nhẹ một chút, làm đau em!" Âm thanh của cô mang theo vài phần dụ hoặc.
Tô Thần nếu là trước đây sẽ cảm thấy rất quen thuộc với loại tình huống này, nhưng vào lúc này Tô Thần chỉ muốn tự nhốt mình lại, hoàn toàn cách biệt với nơi này, ở đây lâu thêm một giây cũng làm cậu cảm thấy thập phần gian nan.
Kỳ thực Tô Thần hiểu rõ, cậu phiền chán đối với hoàn cảnh nơi này không phải vì nhìn thấu sự xa hoa dâm dật, thối nát, mà là địa vị của cậu đã thay đổi.
Trước đây Tô Thần tới nơi này tiêu phí, hiện tại cậu trở thành người bị tiêu phí.
Tô Thần biết cậu lúc này giống như các cô gái ở đây, tiểu MB ở bên Tần Tu Trạch.
Xưa nay Tô Thần chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của các nàng, vào lúc này lại có chút hiểu được.
Cô gái ngồi trong lòng vị Đường thiếu kia hẳn là không tình nguyện lắm, người bình thường có ai lại thích bị người khách đùa bỡn trước mặt nọi người? Nhưng cô lại cố gắng nhượng bộ.
Tô Thần đặc biệt hiểu cảm giác của những đại thiếu gia ở đây, bởi vì cậu trước đó cũng là một người như vậy.
Nếu nói bọn họ không thích người kế bên mình thì cũng không hoàn toàn đúng, nếu bọn họ không coi trọng, cũng sẽ không gọi những người này đến tiếp mình.
Mà loại yêu thích của bọn họ giống như một người đối với thú cưng của mình, cao hứng thì đùa vài lần, mất hứng thì một cước đá văng, căn bản không để những người này vào mắt, bọn họ chỉ xem những người này như trò tiêu khiểu trong cuộc sống mà thôi.
Tô Thần không khỏi bi thương nghĩ, cậu có phải cũng sắp trở thành trò tiêu khiển của người khác rồi không?
Tô Thần đang suy nghĩ đến xuất thần, chỗ bên cạnh cậu bỗng nhiên lún xuống, người kia là Đường thiếu: "Cậu nóng sao?"
Tô Thần lúc này mới phát hiện trán của mình toàn là mồ hôi.
Người trong phòng này đều mặc rất ít cho nên máy điều hòa mở rất cao.
Sau khi biết chuyện của dì Tần, Tô Thần trực tiếp từ lớp múa chạy đi nên quần áo cũng không kịp thay, chỉ mặc một cái áo ba lỗ bên trong cùng áo khoác bên ngoài, lúc này áo bên trong đã ướt đẫm.
"Cởi áo khoác ra đi, tóc cậu ướt hết rồi kia." Nói xong, Đường thiếu giống như quen thuộc giúp Tô Thần cởi áo khoác.
Đường thiếu tên là Đường Gia Dương, là con trai của cô Tần Tu Trạch,