Tần Tu Trạch từ khi từ Mĩ trở về, mỗi đêm đều nhớ đến Tô Thần.
Buổi tối không được ôm cậu, hắn sẽ rất khó để đi vào giấc ngủ.
Có lúc Tần Tu Trạch thực sự không nhịn được, lập tức gọi điện cho Tô Thần, giống như trước đây kêu cậu kể lịch trình một ngày cho hắn nghe.
Có hai lần vì tiếng thở dốc của hắn quá mức rõ ràng nên bị Tô Thần phát hiện đầu mối, cậu xấu hổ mắng một câu vô liêm sỉ! Rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó Tần Tu Trạch không chỉ nhớ Tô Thần vào buổi tối mà ban ngày cũng nghĩ về cậu.
Không có Tô Thần bên cạnh mấy ngày nay, Tần Tu Trạch cảm thấy căn nhà trở nên rất trống trãi, ăn cơm không có mùi vị gì, làm việc gì cũng không có hứng.
Lúc đầu là cơ thể trống rỗng, đến bây giờ trái tim của hắn cũng bắt đầu cảm thấy trống không.
Tần Tu Trạch bắt đầu hoài niệm những ngày có Tô Thần ở bên làm bạn, dù cậu không nói câu nào, chỉ yên tĩnh ngồi một bên thì cũng tốt lắm rồi!
Đối với việc Tô Thần ảnh hưởng đến sinh hoạt của mình, Tần Tu Trạch không phải không cảm giác được nguy cơ.
Nhưng hắn không để ý, chỉ cần hắn muốn, chỉ cần có thể dễ dàng ảnh hưởng đến hắn, hắn đều sẽ nắm chắc trong tay mình!
Lúc mới bắt đầu, Tần Tu Trạch còn định chờ đến lúc mình kết hôn sẽ cho Tô Thần một số tiền lớn để cậu rời đi, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc Tô Thần rời đi, sẽ ở bên người khác, Tần Tu Trạch liền không chấp nhận được.
Nếu như việc Tô Thần rời đi làm Tần Tu Trạch không thoải mái như vậy, thì hắn chỉ còn cách nắm chặt người trong tay, để cậu vĩnh viễn ở bên mình, hắn có thể làm được! Tuy rằng việc này đối với Tô Thần là không công bằng nhưng đây là xã hội mạnh được yếu thua, kẻ yếu chỉ có thể mặc người xâm lược!
Nếu Tô Thần có địa vị quyền thế như hắn, Tần Tu Trạch có thể sẽ nghĩ ra một phương pháp khác uyển chuyển hơn để lưu người ở lại.
Nhưng Tô Thần không có, cho nên hắn chỉ cần dùng cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất để giữ người ở lại!
Hiện tại mỗi ngày Tần Tu Trạch đều gọi cho Tô Thần kêu cậu nhanh chóng trở về, lần nào cậu cũng nói là hai ngày nữa, câu trả lời này làm hắn nghe xong tức đến muốn ném điện thoại.
Nhưng sắc mặt Tần Tu Trạch dù u ám nhưng giọng nói vẫn cực kì ôn nhu dụ dỗ Tô Thần kêu cậu về sớm chút.
Tần Tu Trạch vào lúc này quả thực giống như sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ!
Hắn cũng muốn trực tiếp uy hiếp cưỡng ép, nhưng Tần Tu Trạch lo nếu mình làm như vậy, Tô Thần sẽ không dám về nước.
Hắn muốn trước tiên lừa người trở về, những thứ khác chờ sau khi cậu về rồi nói.
Tần Tu Trạch có lúc hận không thể tự bay sang Mỹ, trực tiếp đem người tóm về.
Dĩ nhiên Tần Tu Trạch cũng chỉ suy nghĩ một chút, nếu để chị Khương biết hắn cưỡng ép Tô Thần ở bên mình, mọi việc liền không dễ xử lí.
Trong lúc Tần Tu Trạch còn ở Mỹ, dì Khương đã tìm hắn lén lút nói chuyện.
Bà nói với Tần Tu Trạch: Hiện tại Tô Thần cũng coi như là một nửa con trai của bà, bà khuyên Tần Tu Trạch nếu muốn chơi thì đi tìm người khác mà chơi, nếu như hắn không thể đối tốt với Tô Thần thì đừng đụng vào cậu.
Tần Tu Trạch lúc đó đáp ứng liên tục, hắn phải cho dì Khương chút mặt mũi.
***
Tối hôm đó Tần Tu Trạch có hẹn với bọn Đông Tử, Đông Tử oán trách hắn: "Khó khăn lắm mới hẹn mày ra được một lần, chắc cũng lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, mỗi lần tìm mày, mày đều nói bận.
Tao còn tưởng rằng mày có người tốt nên kiềm chế không muốn cùng tụi tao lêu lổng nữa đó! Lần này sao lại đến? Hết hứng thú rồi sao? Tụi tao còn đánh cược khi nào mày sẽ buồn chán rồi tìm lại tụi tao đấy?"
Tần Tu Trạch không nói lời nào, chỉ một bên uống rượu giải sầu.
Đông Tử nói: "Việc làm ăn gần đây không thuận lợi sao? Bị gì vậy?"
Thấy Tần Tu Trạch vẫn bày ra bộ dáng dục cầu bất mãn không để ý lời mình nói, Đông Tử gọi một nam một nữ bên cạnh: "Hầu hạ người này cho tốt."
Độ tuổi hai người này không lớn lắm, so với Tô Thần còn nhỏ hơn, hình như đang học trung học.
Lớp trang điểm đậm trên mặt cô gái làm che đi dung mạo vốn có của cô, chàng trai kia thì môi hồng răng trắng nhìn thôi đã thấy thoải mái.
Hai người mỗi người ngồi vào một bên của Tần Tu Trạch, chàng trai cầm điếu thuốc đặt trên bàn đưa lên miệng hắn.
Tần Tu Trạch cũng không từ chối, trực tiếp ngậm điếu thuốc vào miệng, còn cô gái thì nhanh chóng giúp hắn đốt thuốc.
Vừa rồi lúc Đông Tử gọi người tới, Tần Tu Trạch vốn đã muốn cự tuyệt, nhưng sau đó lại nghĩ tới chuyện Tô Thần mặc kệ hắn thì hắn cần gì phải ủy khuất chính mình! Mỗi ngày đều ngủ một mình, một người làm ấm giường cũng không có, rất cô đơn!
Thật ra trước đây Tần Tu Trạch cũng ngủ một mình, nhưng hắn chưa từng có cảm giác như vậy, hiện tại hắn một chút cũng không chịu được!
Tần Tu Trạch hít vài hơi, sau đó liền tắt thuốc, Tần Tu Trạch vốn đã không nghiện thuốc lá, sau này ở chung với Tô Thần, số lần hắn hút thuốc càng ngày càng ít.
Đặc biệt là trước mặt cậu,