Từ cái lần ở trên xe, đã nửa tháng rồi Tần Tu Trạch vẫn chưa chạm qua Tô Thần.
Hai ngày nay tuy Tô Thần không đối xử với hắn lạnh nhạt như lúc trước nữa nhưng vẫn không cho hắn chạm vào.
Mỗi lần Tần Tu Trạch muốn thân thiết, Tô Thần đều cực kỳ chống cự, thậm chí cơ thể còn hơi phát run.
Vì không để quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, Tần Tu Trạch chỉ có thể đè nén dục vọng của mình.
Mỗi ngày nhìn Tô Thần loanh quanh dưới mí mắt mình, hắn như một người bị bỏ đói mấy ngày, mỗi ngày đều ngửi được mùi thịt nồng nặc nhưng không ăn được, so với không ngửi thấy còn đáng thương hơn!
Bị ánh mắt thiêu đốt như soi của Tần Tu Trạch nhìn chằm chằm không tha, Tô Thần khó chịu quay đầu đi, lúc này vành tai trắng nõn của cậu vừa vặn đập vào mắt hắn.
Tần Tu Trạch há miệng cắn vào, liên tục gặm cắn, xúc cảm mềm mại ngọt ngào làm hắn yêu thích không thôi.
Nhưng Tần Tu Trạch tự nói với chính bản thân mình là không thể tiếp tục dọa sợ Tô Thần nữa.
Tần Tu Trạch ôm Tô Thần vào ngực, thấy cậu còn đang thật thần nhìn mình thì khẽ cười một tiếng, hỏi: "Thoải mái sao?"
Mặt Tô Thần trong nháy mắt đỏ lên, "Anh, anh...", cậu cũng không biết mình muốn nói điều gì.
Thấy hai má Tô Thần ửng đỏ, mang theo từng giọt mồ hôi óng ánh, Tần Tu Trạch hôn lấy hôn để lên mặt cậu, giọng nói dụ dỗ: "Chỉ cần em chịu ở bên anh, em muốn cái gì anh cũng cho được!" Nói xong liền