Cửu thiên tuế bảo rằng, đúng là tôi bị hạ cổ trùng như Lâm Uyển đã nói, nhưng trong lời đó chủ yếu là đe doạ.
Không một ai có tài tiên đoán.
Thời điểm Điện hạ thả tôi ra khỏi phủ Thuận vương, Ngài chỉ cho rằng tôi là một đứa con rơi đã bị lợi dụng xong, mục đích ban đầu khi phái Lâm Uyển đến đây cũng không phải là để kết nối với tôi, mà là để tìm cách thần không biết quỷ không hay diệt khẩu tôi, phòng ngừa Cửu thiên tuế biết được bí mật gì.
Sau đó, Lâm Uyển bị điều đến nhà bếp, mất đi cơ hội chạm mặt tôi.
Vài lần ngẫu nhiên đưa cơm đến chủ điện, thấy tôi và Cửu thiên tuế ngồi ăn cùng bàn, lại nghe thấy tôi gọi thẳng tên huý của Cửu thiên tuế trước mặt đại phu, liền bẩm báo với Điện hạ rằng tôi và Cửu thiên tuế có quan hệ không tồi — Điện hạ là người có nhiều tâm tư, từ trước đến nay đã cực kỳ kiêng kỵ Cửu thiên tuế, vậy nên càng không thể bỏ mặc một thông tin lớn thế này.
Vì thế, Điện hạ nhân cơ hội Cửu thiên tuế bận rộn đi đến phủ Đốc công, mặt ngoài là bái phỏng Cửu thiên tuế, nhưng trên thực tế là thăm dò tôi.
Ngày ấy, Điện hạ gọi tôi lại gần, một là để thăm dò lòng trung thành của tôi, hai là vì...!cổ trùng.
Lúc Điện hạ ôn nhu vỗ lên đỉnh đầu của tôi, cũng là lúc Ngài ấy lặng lẽ đưa vào một con cổ trùng nhỏ như sợi tóc.
Nhưng lý do khiến việc hạ cổ trùng trở thành bí thuật thất truyền là bởi vì nó không hề đơn giản như vậy.
Cho dù là loại cổ hút máu đơn giản nhất, trước tiên cũng phải dùng độc dược Miêu Cương nuôi dưỡng cơ thể nạn nhân tiến vào trạng thái thích hợp để cổ trùng ký sinh, tiếp theo thì thôi miên người ấy, khiến cho cổ trùng có thể xâm nhập sâu vào trong não bộ.
Trong cơ thể tôi vẫn còn rất nhiều độc tố chưa giải, vô cùng suy yếu, mặc dù đã được điều trị nhưng cũng chỉ miễn cưỡng khiến cho cổ trùng không chết.
Hơn nữa, ngày ấy Điện hạ còn chưa kịp thôi miên tôi thì Cửu thiên tuế đã đi về rồi.
Hai điều kiện cần đều không được thoả mãn, cổ trùng không thể đi vào não bộ, cũng không thể hút được chất dinh dưỡng cần thiết để duy trì sự sống, tạm thời rơi vào trạng thái ngủ đông.
Cho nên Cửu thiên tuế cũng nói, hiện tại Điện hạ vẫn chưa thể điều khiển được cổ trùng.
Tôi nhớ đến thời điểm mình mới bị Cửu thiên tuế giam cầm, có một quãng thời gian tôi nằm mơ rất nhiều.
Vốn tưởng rằng túng dục quá độ nên mới mệt mỏi như thế, lại không nghĩ rằng cổ trùng xâm nhập vào cơ thể gây ra phản ứng phụ.
Cũng may Cửu thiên tuế phát hiện ra đúng lúc, khi tôi hôn mê đã nhiều lần mời đại phu đến khám.
Quá trình có chút phức tạp, nhưng cuối cùng cũng phát hiện ra tôi bị hạ cổ, cũng lừa tôi bắt đầu quá trình giải cổ.
Trong thời gian đó, Cửu thiên tuế không còn mang thuốc cho tôi, không phải bởi vì hắn tức giận chuyện tôi gặp gỡ Điện hạ, mà vì sợ thuốc giải độc và cổ trùng kích ứng với nhau, tạo thành thương tổn đối với cơ thể tôi.
Chuyện cũ lòng vòng ly kì, nhưng tinh tế nghĩ lại, từng chi tiết nhỏ đều có thể giải thích hợp lý.
Tôi không thể không kinh ngạc trước tài trí và thủ đoạn của Cửu thiên tuế.
Kể cả Lâm Uyển, ngay từ ngày đầu tiên cô ấy vào phủ, Cửu thiên tuế đã đề phòng rồi.
Hai lần cô ấy trà trộn vào tẩm điện nói chuyện với tôi, cuộc đối thoại ấy đều bị ám vệ bên ngoài nghe được rõ ràng.
Võ công của tôi mất hết, không phát hiện ra có ám vệ xung quanh cũng là bình thường.
Chỉ là không biết tại sao Tiểu Uyển nhìn có vẻ là người có nội lực thâm hậu, lại không biết gì.
Có lẽ là cô ấy quá tự tin.
Dù sao thì nhìn cách thể hiện ấy, nói dễ nghe thì lộ liễu quá, nói khó nghe thì đúng là ngu ngốc.
Việc Lâm Uyển trực tiếp rút dao cưỡng ép tôi là điều ngoài ý muốn duy nhất.
Nói đến đây, Cửu thiên tuế có chút ảo não, nhỏ giọng xin lỗi tôi.
Tôi an ủi hắn, tôi đâu phải một tiểu bạch hoa nhu nhược, không cần phải chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tí.
Cửu thiên tuế nghe xong trầm mặc, một lúc sau mới nói:
"Nếu ta sớm mang em ra khỏi phủ Thuận vương, em đã không mất đi võ công.
Ta cũng không phải bảo vệ em kín kẽ như vậy..."
Tôi không muốn chuyển đề tài lên người Điện hạ, chỉ có thể lắc đầu một cái, rồi nói sang chuyện khác.
Sau khi biết được chân tướng, tất nhiên tôi cảm thấy vô cùng thất vọng đối với Điện hạ.
Nhưng mười năm ái mộ cũng là sự thật, làm sao có thể nói bỏ thì bỏ.
Tôi chỉ có thể dùng hết khả năng không nghĩ đến Điện hạ nữa, tập trung vào người trước mắt, để thời gian chậm rãi hoà tan hết thứ tình cảm