Một người cả đầu óc toàn là cá khô, một người thì đang tức giận, hai người cứ như vậy mà xác nhận kết hôn.
Xác nhận xong, đầu óc An Nhiên bị tức giận bao trùm cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn xác nhận đính hôn trước mặt chuyển thành xác nhận kết hôn, đột nhiên không biết nói gì.
Hắn vốn không phải tới kết hôn, mọi chuyện vì sao lại phát triển kì quái như vậy?
An Nhiên quay đầu nhìn Hứa Yến đang vui vẻ.
Được rồi, dù sao cũng không phải người khác, ít nhất cũng đã thành công vào trong nhà.
Mới vừa tắt giấy xác nhận đi, một trăm triệu như đã hứa đã tới tay, Hứa Yến đếm đếm, mắt nhìn về phía An Nhiên phát sáng: “Tham gia quân ngũ thì ra sẽ có tiền như vậy”.
An Nhiên tắt đi thiết bị thông tin cá nhân, vẫn không vui vẻ, điều chỉnh tâm trạng một chút rồi mở miệng: “Vậy cậu còn trốn nghiệm binh làm gì?”
Hứa Yến trả lời đương nhiên: “Tôi chỉ là một omega mảnh mai, pháp luật đế quốc không ép buộc omega tòng quân, tôi đương nhiên phải tuân thủ”.
An Nhiên: “….
.
”
Tới thời gian bữa tối, Hứa Yến nhìn bàn ăn đối diện nhiều ra một người, rất là không quen, thấy người này nửa ngày không động đũa: “Anh không đói sao?” Không đói thì đừng ngồi ở đây, gây cản trở người khác ăn cơm.
An Nhiên quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn không hề có sắc hương vị, chiếc đũa chọc chọc vào chén cơm nửa ngày, cho dù như thế nào cũng không có cảm giác thèm ăn.
Mà đối phương không giống như trước kia nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân hắn không muốn ăn, cũng không có ý cải thiện thức ăn.
Hắn buông đũa, hờ hững đứng dậy: “Không ăn?”
Hứa Yến lên tiếng, thấy đối phương đi ra ngoài mái hiên, tâm tình hắn vui sướng mà lùa cơm.
Sau khi ăn xong hắn lại ra ngoài tìm thật lâu, vẫn không tìm thấy bóng dáng Hương Hương, về đến nhà đã gần 10 giờ, lúc đi qua phòng bếp, hắn nghĩ nghĩ, rồi từ trong tủ để đồ ăn lấy ra một túi cá khô nhỏ đặt lên bàn.
Nếu nửa đêm Hương Hương về nhà, khẳng định sẽ đói bụng.
Tắm rửa xong, hắn xoa tóc đi tới phòng ngủ của mình, thấy cửa đã đóng, hắn giơ tay đẩy cửa, đã khoá.
Hắn xoay người đi lấy chìa khoá, lại đột nhiên dừng lại.
Không đúng, hắn không khoá cửa phòng ngủ.
Hắn không tin lại đẩy thêm mấy cái, vẫn không mở được.
Sau một lúc lười suy nghĩ rốt cuộc cũng nhớ tới một chuyện.
Hôm nay trong nhà nhiều thêm một người, hắn đã quên sắp xếp phòng ngủ cho đối phương, cho nên đối phương đã ngủ trong phòng của hắn.
Cửa phòng ngủ khoá trái bên trong đương nhiên bên ngoài không mở được, cho nên hiện giờ hắn bị đuổi ra ngoài.
Hứa Yến gõ cửa: “Người anh em, đây là phòng ngủ của tôi, anh sang bên cạnh mà ngủ”.
…
Đợi một lát, hoàn toàn không ai trả lời, hắn tiếp tục vỗ: “Người anh em, anh, anh ngủ rồi hả?”.
….
Nửa ngày sau, Hứa Yến từ bỏ, hắn ngồi ở cửa, cả đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Tên họ An này nhất định là cố ý!
Hắn mới là chủ nhân nơi này, vì sao hắn hơn nửa đêm bị đuổi ra ngoài, ngồi trên sàn nhà chứ?
Tạm chấp nhận ở trong phòng khách một đêm, trong lòng nhớ Hương Hương, sáng tinh mơ Hứa Yến đã tỉnh, theo thói quen mà sờ đỉnh đầu, trước ngực và nơi nào đó dạo này Hương Hương mới thích.
Không có, cái gì cũng không có.
Hắn xoa xoa đầu tóc lộn xộn, ngồi dậy, sau một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu, sau đó lại nghĩ tới mỹ nhân ớt cay không quen biết ngày hôm qua, còn mang theo xác nhận đính hôn.
Nghĩ tới chuyện lớn ngày hôm qua hắn đã làm!
Cùng người lạ kết hôn, đối phương còn là một alpha.
Ngơ ngác mở thiết bị thông tin cá nhân ra, nhìn thấy số tinh tệ trong tài khoản, tâm tình đang kích động lập tức run lên.
Hơn một ngàn vạn miếng cá khô! Một ngày Hương Hương ăn một trăm miếng cũng phải ăn tới mấy trăm năm!
Nói không chừng nó nhìn thấy nhiều cá khô như vậy sẽ không muốn rời đi.
Hoàn mỹ!
So với cài này, kết hôn với đồng tính là cái gì, căn bản không đáng để ý.
Hứa Yến gãi gãi bụng, ngáp ngủ, xuống giường đi rửa mặt, lúc đi ra cửa phòng nhìn thấy cửa phòng ngủ của mình vẫn còn đóng.
“Nể mặt bịch cá khô, chuyện tối hôm qua không so đo với anh?”
Lúc đi xuống lầu, ánh mắt quét tới bàn ăn, mắt hắn nhìn chằm chằm, đi qua mở túi cá khô ra, đã hết nửa bao cá khô!
Hắn nhìn xung quanh: “Hương Hương, mày về rồi sao? Hương bảo bối? Nhóc Hương Hương? Hương ca?”
Gọi cả phòng trong phòng ngoài nửa ngày, không có tiếng đáp lại.
Hương Hương có trở về, nhưng hiện giờ lại không ở nhà, chẳng lẽ tối qua mình ngủ phòng cho khách, nó tìm không thấy mình nên đi nơi khác ngủ?
Cho tới khi hắn ăn sáng xong chuẩn bị đi học, Hương Hương và An mỹ nhân vẫn không xuất hiện.
Hắn hơi lo lắng nhìn đồ đạc rồi đi học.
Người có thể tuỳ tiện vứt ra một trăm triệu sao có thể để ý đến đố vật nhà hắn?
Cửa sổ lầu hai, An Nhiên nhìn Hứa Yến rời đi, thiết bị thông tin cá nhân kêu lên, hắn nhìn thoáng qua, xoay người đi tới ngoài cửa.
Ở tầng hầm của một nhà máy cung cấp suất ăn quy mô lớn ở khu A, thiếu niên mặc đồ đen chờ An Nhiên đi vào đường hầm, liền báo cáo tình huống với hắn.
“Hai tên kia đã tỉnh táo lại, cũng đã hỏi được thông tin nhưng giá trị sử dụng không cao”.
Trong kho hàng, hai tên côn đồ kia bị trói trên ghế, nhìn thấy An Nhiên tiến vào liền run bần bật, tai mèo không khống chế được chui ra.
Đừng nói là nhìn thấy, chỉ cần ngửi được mùi thì toàn thân đã không còn sức.
Mẹ nó ra cửa không xem hoàng lịch, bọn họ đã chọc phải cự lão.
“Đại, đại lão, chúng tôi chỉ là nhận tiền làm việc, sau này bảo đảm chúng tôi sẽ không làm nữa, nên tha cho chúng tôi đi!”
An Nhiên đi tới bên ghế ngồi xuống, thiếu niên mặc đồ đen đứng phía sau hắn.
“Các người tới nơi này như thế nào?”
Tên mặt sẹo hơi co rúm lại, ánh mắt né tránh: “Cứ, cứ như vậy đi tới”.
Vèo một tiếng, cách chân hắn 2 cm có một con dao gọt hoa quả.
Thiếu niên lại lấy một con dao khác: “Lần sau, tôi sẽ không ném trật”.
Chiêu này vừa ra đã khiến tên