Hứa Yến xốc chăn lên nhìn, không hiểu sao lại tức giận.
“Quấy rầy mộng đẹp của tôi, bản thân mình thì ngủ thật thoải mái”.
Không được, quá không công bằng, không thể chỉ có mình hắn bị quấy rầy được.
“An Tiểu Cay, An Tiểu Cay….”
Hứa Yến đẩy đẩy bờ vai của hắn, muốn lay tỉnh người ta.
Mày An Nhiên cau lại, cọ cọ trên cổ hắn, tiếp tục ngủ.
“Còn không gọi tỉnh được anh”.
Hứa Yến không tin, nghiêng người nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt An Nhiên, chưa được bao lâu, đối phương đã bị hắn quấy rầy không chịu nổi.
“Nửa đêm đừng có chơi lưu manh chạy vào khuê phòng omega, mau đứng lên”.
Ngón tay xẹt qua khoé miệng, An Nhiên đột nhiên nghiêng đầu cắn cái tay đang lộn xộn.
Đầu lưỡi liếm qua lòng bàn tay, cảm giác nóng ướt khiến cả người Hứa Yến tê dại, không đợi hắn kịp cảm nhận, đầu ngón tay liền đau đớn.
“Đau đau đau, ngón tay không thể ăn, mau buông ra”.
Thật vất vả rút được tay về, Hứa Yến nhìn dấu răng bên trên mà khóc không ra nước mắt: “Anh là mèo sao? Sao lại làm những chuyện giống với Hương Hương vậy?”
An Nhiên vẫn bị đánh thức, hắn chống tay ngồi dậy, dùng tư thế dã thú vồ mồi mà đè Hứa Yến ở dưới thân.
Hứa Yến vừa ngẩng đầu, liền bị doạ tái mặt, ánh mắt An Nhiên thật đáng sợ! Hắn sẽ bị ăn sao?
Hắn lúng túng nói: “Vậy anh tiếp tục ngủ đi!”
An Nhiên từ trên cao nhìn hắn, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia giống như đang nhìn con mồi.
“An ca ca?” Hứa Yến cẩn thận duỗi tay vỗ lưng cho hắn: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi, tôi miễn cưỡng đồng ý cho anh ngủ một đêm vậy”.
An Nhiên cúi đầu ngửi ngửi cần cổ hắn, đầu lưỡi liếm lên hầu kết.
“Này…! Anh đang làm gì?”
Hứa Yến bị doạ sợ, hắn còn chưa kịp dãy giụa, An Nhiên đã đè hai tay hắn lại.
“Cậu là của tôi”.
Trong thanh âm trầm thấp của An Nhiên còn mang theo vài phần gợi cảm, cảm xúc trên cổ khiến Hứa Yến rùng mình.
Tình huống này là sao? Thật sự không ổn.
“Ngoan, ngủ đi, ngủ đi, tôi cam đoan sẽ không quấy rầy anh, thật đó”.
Hứa Yến muốn trấn an An Nhiên, nhưng An Nhiên lại không hề giao động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hắn, mày hơi hơi nhăn lại, khí thế so với vừa rồi càng mạnh hơn.
“Cậu là của tôi”.
Trong thanh âm còn có thêm vài phần không kiên nhẫn.
Loại thời điểm này còn có thể nói đạo lý gì? Hứa Yến vội gật đầu không ngừng: “Đúng đúng đúng, tôi là của anh, mau đi ngủ đi.”
Không nghĩ tới vậy mà lại có tác dụng, An Nhiên lại bò tới trước ngực hắn, coi hắn giống như gối ôm mà ôm chặt lấy, sau đó… ngủ.
Sau một lúc lâu, Hứa Yến cúi đầu nhìn, thực tốt người đã ngủ say.
Nhưng hắn không ngủ được!
An Nhiên nói “cậu là của tôi”, chẳng lẽ là có ý cậu là của tôi, nên giường của cậu cũng là của tôi, tôi muốn ngủ thì ngủ sao?
Vậy vừa tồi vì sao lại liếm cổ mình?
Là đánh dấu sao?
Hứa Yến bị suy nghĩ này của mình làm bật cười.
An Nhiên cũng không phải Hương Hương, sao có thể dùng cách của mèo để đánh dấu chứ.
Ngày hôm sau, Hứa Yến nói chuyện này với An Nhiên, không nghĩ tới An Nhiên lại phủ nhận.
Vẻ mặt An Nhiên rất nghiêm túc: “Tối qua tôi không hề tỉnh dậy”.
Hứa Yến bị tức hoá cười: “Chẳng lẽ anh mộng du đi tới phòng của tôi? Tôi là vì anh mà mất ngủ mấy tiếng đồng hồ, còn có thể giả sao?”
An Nhiên uống canh, rất bình tĩnh: “Cũng không phải không có khả năng, thỉnh thoảng tôi cũng mộng du, cũng là chuyện bình thường”.
….
Anh đừng có mà trợn mắt nói dối.
Suy nghĩ của Hứa Yến vừa thay đổi, chọc cơm trong chén, nâng tay không hề để ý mà mỉm cười: “Nếu như vậy, từ hôm nay trở đi tôi sẽ khoá cửa ngủ”.
An Nhiên buông chén, lấy khăn giấy qua lau miệng, động tác rất là ưu nhã, chỉ là lời nói ra không hề ưu nhã.
“Tôi khuyên cậu đừng làm vậy, khi tôi mộng du nếu gặp vật cản, tôi sẽ rất bạo lực mà phá hư nó, nếu phá hư cửa nhà cậu thì không tốt lắm.
Sắc mặt Hứa Yến cứng đờ: “….
Vậy anh có thể nhẹ nhàng một chút”.
An Nhiên đứng lên sửa sang lại quần áo: “Không có cách khác, ngủ rồi, không nói lý lẽ”.
Nói xong liền đi, không hề cho một đường để bàn bạc.
Hứa Yến nhìn hắn ra cửa, nhịn không được nói thầm: “Đúng là cướp và quan là cùng một nhà, quả thật không sai”.
Hôm nay tới phòng học, Triệu Việt đỏ mắt ngồi ở hàng sau cùng ngây người.
Hứa Yến nhìn lướt qua, vị trí cuối cùng luôn luôn chỉ có một mình hắn, hôm nay lớp trưởng sao lại muốn giành với hắn, thật kì lạ.
Hắn ngồi qua, vừa tò mò vừa chế nhạo: “Lớp trưởng, cậu bị ai bỏ rơi sao? Nói ra cho tôi vui với”.
Triệu Việt trầm mặc lắc đầu, không nói chuyện.
Nữ sinh beta Nghê Lộ bên kia kéo quần áo của hắn, nhìn Triệu Việt, nhỏ giọng nói: “Đừng quấy rầy lớp trưởng, để cho hắn yên lặng đi”.
Hứa Yến nhướng mày: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Tiết học hôm nay vậy mà cũng không nghe, ngồi ở phía sau ngẩn người?
Nghê Lộ càng nhỏ giọng: “Cậu ấy bị gọi nhập ngũ”.
Hứa Yến ngây ra, hắn thế mà lại quên mất chuyện này.
Triệu Việt luôn luôn là một học sinh tốt, tính cách ôn hoà trầm ổn, không bao giờ hở tý là đánh người, nhưng tư chất của hắn cũng không kém hơn người khác.
Hai năm trước, hắn cũng không bị gọi nhập ngũ, Hứa Yến cho rằng lần này hắn sẽ không có vấn đề gì.
Giờ nghỉ trưa, Hứa Yến tìm thấy Triệu Việt trong rừng cây nhỏ cạnh ruộng hoa, tiện tay ném cho hắn hai miếng sanwichs và một chai nước.
“Này, đau lòng thì đau lòng, nhưng cơm vẫn phải ăn”.
Vẻ mặt Triệu Việt hơi hốt hoảng: “Cảm ơn”.
Bốn phía không có người, tin tức tố của Hứa Yến làm cho Triệu Việt không tự giác thả lỏng.
“Tôi không ghét tòng quân, nhưng bệnh của ba ba tôi mấy năm nay càng ngày càng nghiêm trọng, nếu tôi đi tòng quân, một hai năm là không thể về nhà được, lỡ như…”
Hứa Yến dựa người vào cây, ít nhiều cũng hiểu được tâm trạng của hắn.
Học Phủ tinh cách Hoa Đô rất xa, ngồi phi thuyền dân dụng cũng phải mất nửa tháng mới tới nơi, hơn nữa chế độ của trường quân đội rất nghiêm khắc, không phải muốn trở về là có thể trở về, Triệu Việt sợ không thể nhìn mặt người thân lần cuối.
“Thật tốt”.
Triệu Việt khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Hứa Yến không hề để ý mà cười: “Tôi vẫn luôn hâm mộ cậu”.
“Hâm mộ?” Triệu Việt cho rằng bản thân nghe lầm, gia đình bình thường, diện mạo bình thường, tư chất bình thường, còn có một người thân bệnh nặng, không có gì đáng để người khác hâm mộ cả.
“Có đôi khi bình thường cũng không phải là một chuyện