An Nhiên thấy hắn không có ý dừng lại, tay liền dùng sức đẩy: “Yến!”
Hứa Yến như là mới phản ứng lại, tầm mắt nhìn chăm chú vào An Nhiên, đầu lưỡi liếm qua đôi môi, chưa đã thèm.
Răng nanh bén nhọn chợt lóe lên, mau chóng khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Trong chớp mắt, đồng tử của hắn cũng khôi phục, vẻ mặt vồ mồi kia cũng biến trở về vẻ mặt không đàng hoàng ngày thường.
Hứa Yến nhìn đôi môi đối phương bị mình hôn đến ửng hồng, trái lại còn lên án: “Này, đây là nụ hôn đầu tiên của bổn đại gia, trước khi hôn có thể nói trước một tiếng được hay không?”
An Nhiên nhìn những thay đổi của hắn, thân thể còn hơi mệt, hắn dựa vào đầu giường, thanh âm cũng đã bình tĩnh: “Có gì đặc biệt đâu, ai cũng là nụ hôn đầu tiên cả thôi?”
Hứa Yến nghẹn lời, nghĩ nghĩ, vẫn muốn lấy lại công lý cho nụ hôn đầu tiên của mình: “Nhưng tôi là omega, nụ hôn đầu tiên càng quý giá”.
An Nhiên ủ rủ: “Một trăm triệu đủ không? Không đủ thì hai trăm triệu”.
Trong một giây Hứa Yến liền đổi thành nụ cười buôn bán, đưa thiết bị cá nhân của mình tới trước mặt hắn: “Ông chủ, anh thanh toán liền luôn nha~”
Hôn một cái, thanh toán hai trăm triệu, An Nhiên nhìn số dư, lần đầu tiên cảm thấy mình thật nghèo.
So với chữa bệnh, hắn càng phải nhanh chóng kiếm tiền.
Bán thân kiếm tiền cơm cho con trai mèo nhà mình, Hứa Yến đếm số dư, cảm thấy cách những ngày Hương Hương ở nhà không xa.
Giao dịch “tiền, sắc” đã kết thúc, ánh mắt Hứa Yến nhìn qua, đôi mắt hẹp dài toàn là trêu tức: “Vì sao đột nhiên lại hôn tôi? Có phải anh đã sớm thèm muốn thân thể của tôi rồi phải không?”
An Nhiên mím môi: “Tin tức tố trong thể dịch so với trong không khí càng cao”.
Hứa Yến sờ sờ cằm, như suy tư cái gì: “Vậy anh liếm mồ hôi trên người tôi cũng như vậy phải không?”
Mặt An Nhiên tối sầm: “Tôi không cần”.
“Tin tức tố của tôi không phải là thuốc của anh hay sao?” Hứa Yến chớp mắt vô tội: “Mồ hôi của tôi không cần tiền, tùy anh liếm”.
An Nhiên xoay người nằm xuống, kéo chăn che đầu, từ chối nói chuyện về vấn đề này.
Đáy mắt Hứa Yến có vài phần ý cười, duỗi tay xoa xoa đầu hắn: “Ngủ đi, tới khi ăn cơm chiều tôi sẽ kêu anh”.
Sau đó mang theo hai trăm triệu hắn mới kiếm được, ngâm nga khúc hát rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, An Nhiên mở mắt ra, lấy thiết bị cá nhân ra gửi đi mấy cái mệnh lệnh, khi hắn tỉnh ngủ trên cửa sổ phòng ngủ liền nhiều thêm hai con mèo, trên lưng chúng nó cõng một bọc nhỏ, rất ngây thơ thành thật.
Nhìn thấy An Nhiên tỉnh lại, mèo quýt im lặng nhảy lên sàn nhà, nhanh như chớp chui vào phòng tắm, một lát sau Quất Tử từ bên trong đi ra, trên người hắn mặc quần áo đặc biệt.
Loại quần áo này rất dẻo và co giãn tốt, thường được dùng làm quần áo bảo vệ của bộ đội, thế nhưng Quất Tử mặc quần áo này vì nó có thể gấp gọn lại được, mang theo trên lưng rất tiện lợi.
Hắn vừa đi vừa đeo thiết bị cá nhân lên cổ tay, từ trên thiết bị cá nhân rút ra mấy cây kim mỏng của máy đo lường.
Trên tay An Nhiên ghim kim, thấy thiết bị cá nhân của Quất Tử nhanh chóng nhảy lên một đống số liệu, hỏi: “Thế nào?”
Trên khuôn mặt bánh bao của Quất Tử hơi mang lo âu: “Quân chủ đại nhân, dựa vào kết quả kiểm tra, tình huống của ngài không được lạc quan cho lắm”.
Ánh mắt An Nhiên hơi rũ: “Còn bao nhiêu lâu?”
Quất Tử ngồi ở mép giường, mèo Ragdoll ngồi xổm bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình ảo.
Hắn lấy những số liệu quan trọng ra: “Tình huống ban đầu của ngài vốn dĩ đang tốt lên, kỳ nguy hiểm năm nay vốn có thể vượt qua an toàn, nhưng ngài lại hóa thành hình người, khiến cho hai loại tin tức tố bị hỗn loạn, không những thế, hình như đã chịu một kích thích nào đó, lượng tin tức tố không ổn định lại tăng lên”.
Nói tới đây, Quất Tử hoài nghi nhìn về phía An Nhiên: “Gần đây ngài gặp phải chuyện không bình thường gì sao?”
Im lặng một lát, An Nhiên không có trả lời, ngược lại hỏi: “Có cách gì giải quyết không?”
Đề cập tới lĩnh vực chuyên môn, Quất Tử thu lại vẻ nghịch ngợm, phân tích kỹ càng: “Theo quan điểm cá nhân của tôi kiến nghị ngài không nên tiếp tục duy trì hình người, hình thú sẽ giúp cho ngài dễ dàng vượt qua kì nguy hiểm hơn”.
Thanh âm An Nhiên bình tĩnh: “Nếu cần thiết duy trì hình người thì sao?”
Quất Tử nhíu mày, hiển nhiên là không đồng ý: “Vậy chỉ còn một cách, mau chóng tìm thấy người nhà họ Lãnh, tìm được bọn họ, cũng có thể tìm được cách trị tận gốc”.
Người nhà họ Lãnh….
nói thật nhẹ nhàng, trên đời này có lẽ đã sớm không còn con cháu của người nhà họ Lãnh, nếu không tìm nhiều năm như vậy, cũng đã sớm tìm được rồi.
Trước khi An Nhiên tiễn khách, Quất Tử quỳ một gối, cúi đầu trịnh trọng mở miệng: “Điện hạ, kì hạn chỉ còn một năm, nếu ngài không quý trọng bản thân cho tốt, kỳ hạn sẽ ngắn lại, mong ngài hãy nghĩ tới dị nhân tộc, mà bảo trọng thân thể của mình cho tốt!”
Hứa Yến làm xong cơm đi lên lầu, hình như nghe thấy âm thanh nói chuyện, hắn đi tới bên ngoài phòng ngủ gõ cửa, ngay sau đó đẩy cửa đi vào.
Cả phòng yên tĩnh, chỉ có tấm màn lay động theo gió.
Thời tiết ngày đêm có sự chênh lệch nhiệt độ rất lớn, Hứa Yến đi qua đóng cửa sổ, quay đầu nói với An Nhiên: “Nếu tỉnh rồi thì rời giường ăn cơm đi”.
Không biết An Nhiên đang suy nghĩ cái gì, căn bản không nghe thấy hắn nói gì.
Hứa Yến đi qua, sờ trán hắn: “Hử? Nhiệt độ cơ thể bình thường, còn chỗ nào không thoải mái không?”
An Nhiên lẳng lặng nhìn hắn.
Hứa Yến đột nhiên cười khẽ, má lúm đồng tiền nơi khóe miệng khiến trong lòng người nhìn thấy ngọt.
Đáy mắt hắn nổi lên vài phần giảo hoạt: “Không phải anh đang nghĩ muốn hôn tôi thêm lần nữa mới có thể tốt lên chứ?”
An Nhiên cũng nhẹ nhàng cười theo, chỉ là càng cười càng có nhiều chua xót.
Tốt? Nếu có thể tốt, vậy cho dù có tốn hơn hai trăm triệu hắn cũng đồng ý.
Cho dù là theo đuổi xa vời hay là đếm ngày sống tạm, loại nào cũng không phải mong muốn của hắn.
Dù sao cũng còn thêm một năm, không bằng thừa dịp còn chút thời gian cuối cùng, làm chuyện mình muốn làm.
Ít nhất, không muốn để lại tiếc nuối.
Trong khu người giàu có một tòa lâu đài, bước chân Kim Hi dồn dập mà chạy lên lầu, phía sau hắn có một vị quản gia trung niên là nam beta.
“Thiếu gia, lão gia còn đang tiếp khách, ngài một lát nữa hẵng vào?”
“Tránh ra!” Kim Hi không kiên nhẫn vung tay lên, bước tới trước thư phòng, dùng sức gõ cửa: “Cha! Cha ở trong phải không? Con vào đây!”
Quản gia không kịp ngăn cản, Kim Hi liền ấn then cửa đẩy vào.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang ngồi trước cửa sổ chơi cờ với một người trẻ tuổi.
Nghe thấy tiếng động, cha Kim Hi, Kim Hoành nhìn qua, giữa mày hắn có mấy nếp nhăn khá sâu, nhìn qua là người nghiêm khắc.
“Hi nhi, đã nói bao nhiêu lần, không được tùy tiện xông vào thư phòng của cha”.
Kim Hi không để ý cha trách móc, hắn nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt thêm vài lần.
Giá trị nhan sắc của nam tử rất cao, có một đầu tóc đen mượt mà dài ngang vai, được cột ra sau thành đuôi ngựa, trên tai trái đeo một khuyên tai gắn đá quý màu xanh, khiến cho hắn vừa lạnh lùng vừa bí ẩn nói không nên lời, dựa vào cách ăn mặc thì hắn là một vị linh mục, trước ngực còn đeo một cái chữ thập bằng gỗ.
Kim Hi thích nhất là nam tử đẹp, nhưng cũng không phải người nào cũng thích, nam tử này đẹp thì đẹp đó, nhưng hắn lại cảm thấy sự nguy hiểm trên người đối phương.
Người này không dễ chọc.
Nghĩ tới chuyện mình muốn nói, Kim Hi bước nhanh qua.
“Cha, con muốn khiến hai người ly hôn”.
“Hỗn tiểu tử, con đang nói cái gì?” Thái dương Kim Hoành nhảy thình thịch, quay đầu cười làm lành với nam tử: “An Tức giáo chủ, trẻ con không biết gì, khiến ngài chê cười”.
Nam tử vén tóc ra sau tai, hình như đây là động tác theo thói quen, hắn sờ sờ khuyên tai, nở nụ cười: “Không sao, trẻ con nên hoạt bát một chút mới tốt, trẻ con quy củ quá ngược lại không thú vị”.
Kim Hi trực tiếp phát hình của Hứa Yến và An Nhiên từ thiết bị cá nhân của mình, chỉ vào màn hình ảo nói: “Không phải cha là thị trưởng sao? Một chút chuyện như vậy hẳn là