Hứa Yến nhịn đau, cảm thấy cần phải nói lý thật tốt.
“Vị mỹ nhân ca ca này, đánh nhau rất là thô lỗ, không phải chỉ là vấn đề tiền công thôi sao, không bằng chúng ta ngồi xuống vừa uống trà vừa nói chuyện? Cùng lắm tôi trả gấp đôi là được”.
Y Thiết và An Nhiên cùng nhìn về phía Hứa Yến, một người là cười nhạo còn một người thì lo lắng.
“Cậu chẳng những không đánh nhau được, mà đầu óc còn có vấn đề”.
“Nguyên tắc của tôi trước nay đều là có những việc không cần động não thì sẽ không bao giờ động não”.
Hứa Yến cong khóe miệng: “Không có chuyện gì không thể ngồi xuống nói, anh cảm thấy thế nào?”
Y Thiết nghiêm túc suy nghĩ, nở một nụ cười xấu xa: “Việc này, không được”.
Hắn chỉ vào An Nhiên, dùng giọng nói nói chuyện phiếm nói: “Chồng cậu cướp đi hàng hóa vài tỉ của tôi, cậu nói tôi có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với hắn được sao?”
“Oa! Vài tỉ, hàng hóa gì?”
“Súng ống đạn dược nha”.
“Nói như vậy mỹ nhân ca ca anh rất có tiền rồi”.
“Lúc trước thì đúng là như vậy, nhưng hiện giờ do chồng cậu làm hại mà sắp phá sản rồi”.
“Vậy thì thật có chút đáng thương hài”.
Hai người đều cười khanh khách, giống như thật sự nói chuyện phiếm.
Ánh mắt của Hứa Yến vẫn luôn chú ý lầu một, lúc có người sắp đánh An Nhiên, đầu gối hắn dùng lực thúc mạnh vào chân Y Thiết, trong nháy mắt đối phương mất cân bằng, liền dùng đầu đụng mạnh qua.
Chờ khi Y Thiết bị đụng ngửa ra sau, đôi tay bị trói chặt, bước chân hắn di chuyển, dơ chân đá vào eo Y Thiết.
Khi Y Thiết bị Hứa Yến đụng ngửa ra sau, đôi tay nắm lấy quần áo hắn hơi nới lỏng, tuy rằng ổn định thân thể, nhưng Hứa Yến đã tránh thoát.
An Nhiên vẫn luôn chú ý tình huống trên lầu, thấy một màn như vậy, côn điện cũng vừa lúc tới chỗ hắn.
Hắn trở tay nắm lấy tay của người nọ, nhấc chân đá qua, đoạt đi côn điện một chân đạp lên vai tên côn đồ, mượn lực nhảy đến trên cây cột, lại mượn lực lần nữa tóm lấy xà ngang trên cây cột, lắc mình đến lầu hai.
Sau khi Y Thiết ổn định thân thể lập tức ra tay với Hứa Yến,nhưng Hứa Yến sao có thể ngoan ngoãn đứng im cho hắn bắt, cố tay hơi buông ra hắn liền giống như một con cá, lùi lại thật xa.
Tuy rằng là cá mặn, nhưng cá mặn cũng là cá.
Lúc chạy trốn miệng cũng không nhàn rỗi: “Mỹ nhân ca ca, có việc cứ từ từ nói, đừng động một chút lại nắm cổ, vợ của tôi sẽ ghen đấy”.
“Không nhìn ra cậu còn có tài như vậy”.
Y Thiết vốn đã một bụng lửa, không nghĩ tới lại bị omega ốm yếu ám toán, hơi có ý muốn giết người.
Hứa Yến bị đông lạnh lâu, lại còn bị đánh, thân thể vừa mệt vừa đau, căn bản không chạy mau, không bao lâu đã bị đuổi theo.
Khi Y Thiết sắp đụng vào hắn, một cây côn điện lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao tới, cũng may là hắn phản ứng nhanh, nếu không sợ rằng cánh tay hắn đã bị gãy.
Hắn quay đầu nhìn An Nhiên, lại nở nụ cười: “Tôi biết cậu không dễ đối phó như vậy”.
An Nhiên nhảy xuống từ lan can, tiện tay nắm lấy một cái côn điện lao về phía hắn.
“Sớm biết có ngày hôm nay, hai năm trước tôi nên giết anh”.
Trong mắt An Nhiên toàn là ý niệm muốn giết người: “Nhưng mà hiện giờ cũng không muộn”.
Y Thiết bay thẳng tới bắn mấy phát súng: “Ai thắng ai thua, vẫn chưa biết được”.
Hai người đánh qua lại, bên kia đột nhiên vang lên tiếng kêu của Hứa Yến.
“An Tiểu Cay, cứu tôi!”
An Nhiên lập tức nhìn qua, tên côn đồ giúp hắn lên lầu hai đã vọt tới trên này, đang đuổi theo Hứa Yến không rời.
Hắn chuẩn bị tiến lên cứu, nhưng Y Thiết lại cố ý quấn lấy hắn không cho hắn đi qua.
Hứa Yến đáng thương mang một thân toàn là vết thương, bị bắt chơi diều hâu bắt gà.
Hắn còn là con gà đáng thương kia.
“Có việc gì từ từ nói, đừng thô lỗ như vậy, nghỉ ngơi một chút trước có được không, tôi mệt lắm”.
Hứa Yến không ngừng né tránh những loại vũ khí bị ném từ phía sau tới.
Người phía sau cũng rất mệt, bọn họ đã chạy ba vòng xung quanh nhà xưởng này, ba vòng!
Một omega bị thương vì sao còn có thể chạy được như vậy?
“Nếu chạy nữa tôi sẽ bắn cậu!”
Hứa Yến quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ thật sự sờ sờ súng, vội vàng trốn ra phía sau một miếng kim loại, trong nháy mắt liền nghe thấy mấy tiếng đoàng đoàng.
Chờ tiếng súng kết thúc, tiếp tục chạy.
Sau bảy vòng….
.
Bước chân Hứa Yến không dừng: “Các người đừng đuổi theo tôi, tôi muốn uống miếng nước trước”.
Tên côn đồ há mồm thở dốc: “Cậu, cậu đứng lại….
.
”
Sau 15 vòng….
.
Hứa Yến linh hoạt tránh né: “Các đại ca, tôi thật sự không chạy nổi nữa”.
Sắc mặt tên côn đồ trắng bệch: “Cậu….
”
Sau hai mươi vòng,
Hứa Yến ngồi trên đài làm việc bị vứt đi, lắc chân, nhìn nhóm côn đồ đang bò lên cầu thang: “Đã nói là cho nghỉ ngơi một lát rồi”.
Tên côn đồ tóm lan can từ từ dịch lên, thò tay ra muốn bắt hắn, thật sự không còn sức lực để nói chuyện.
An Nhiên bên kia rốt cuộc cũng thoát khỏi nam tử, hắn nhìn lướt qua, mau chóng xác định vị trí của Hứa Yến, bước chân nhanh chóng chạy về bên kia, trên đường còn