Hai mươi năm qua, Hứa Yến không hề biết rằng tiến vào kì phát tình lại là một chuyện kịch liệt và mất sức như vậy.
Tuy rằng trên sách giáo khoa luôn nhắc nhở, trước khi kì phát tình tới, cần phải chuẩn bị mọi thứ thật tốt, đề ngừa không có sức lực và sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đặc biệt là alpha, trong kì phát tình là nhân vật chịu trách nhiệm chi phối, ngoại trừ chăm sóc bản thân còn phải chăm sóc mọi chuyện cho omega.
Nhưng Hứa Yến là một omega giả, từ nhỏ hắn đã biết mình không có khả năng có kì phát tình, cũng không có tìm hiểu kiến thức về phương diện này, thế cho nên hiện giờ tới lúc cần dùng thì cả mặt đều ngơ ngác.
Trải qua bốn giờ, đầu óc Hứa Yến hơi tỉnh táo, nhìn thấy trên người An Nhiên toàn là vết cào, hắn ảo não gãi tóc, tiện tay nhặt quần mặc vào, vào buồng vệ sinh lấy một chậu nước ấm.
Khăn lông nhẹ nhàng lau đi những thể dịch trên người An Nhiên, tuy rằng đã ngủ rồi, nhưng khi đụng vào miệng vết thương, hắn sẽ nhíu mày, nhẹ giọng hít vào, ngoan ngoãn khiến người ta đau lòng.
Đây là lần đầu tiên Hứa Yến chăm sóc người khác, lau người cũng lau không tốt, động tác vụng về nhưng rất nghiêm túc, sau khi lau khô cho An Nhiên, cả người lại đầy mồ hôi.
Sợ An Nhiên xảy ra chuyện gì, hắn không dám dời đi qua lâu, vội vàng tắm rửa rồi trở lại phòng bệnh.
Vừa mới ngồi xuống, trong phòng bệnh đột nhiên vang lên thanh âm của Quất Tử.
“Hứa Yến….
Hứa Yến, cậu còn sống không? Còn sống xin trả lời, còn sống xin trả lời”.
Khóe miệng Hứa Yến hơi cong lên, cầm lấy bộ đàm ở đầu giường: “Tôi đương nhiên còn sống, lời nguyền rủa của anh không linh nghiệm rồi!”
Bên kia yên tĩnh một lát liền truyền tới thanh âm la to của Quất Tử, hắn vội vàng vặn nhỏ âm lượng của bộ đàm lại, sợ sẽ đánh thức An Nhiên.
“Xin lỗi, anh có thể nói nhỏ được không?”
“Cậu, cậu còn sống”.
Thanh âm của Quất Tử mang theo cả tiếng nức nở, nghẹn ngào nói một cậu không hoàn chỉnh: “Hắn, hắn thế nào?”
Lần đầu tiên gặp phải bác sĩ hay khóc như vậy, tuy rằng hơi kịch liệt, nhưng chỉ là kì phát tình mà thôi, bác sĩ phải coi chuyện này là bình thường mới đúng, sao so với tay mơ như hắn còn hoảng hơn vậy.
Quả nhiên là người trẻ tuổi, không đáng tin cậy.
Hứa Yến sờ trán An Nhiên, nhiệt độ cơ thể hơi cao, nhưng không tới mức phỏng tay, vết thương trên người có một ít là của lúc trước, một ít là do hắn cào, ngoại trừ những cái này cũng không có vấn đề gì lớn cả.
“Có hơi nóng, trên người có một ít vết thương nhẹ, hiện tại đã ngủ rồi”.
“Ngủ, ngủ rồi?” Thanh âm của Quất Tử thật kinh ngạc, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Hắn, hiện giờ hắn có, có lông không?”
“Lông?” Đỉnh đầu Hứa Yến từ từ hiện ra một đống dấu chấm hỏi, hỏi vấn đề này cũng rất có trình độ nha!
“Đúng vậy, lông”.
Tầm mắt Hứa Yến đảo qua làn da bóng loáng của An Nhiên, không tự giác dừng lại ở chỗ nào đó hơn hai giây.
Dù sao cũng là do bác sĩ hỏi, hắn cảm thấy cần nghiêm túc trả lời: “Có lông, rất đậm”.
Bên kia bộ đàm truyền tới tiếng vang bùm bụp, một lát sau âm thanh của Quất Tử càng thêm hoảng loản truyền tới: “Lớn, lớn không?”
Cái vấn đề này? Thật sự không phải là quấy rối tình dục chứ?!
Hứa Yến hơi do dự, nghĩ tới thân thể của An Nhiên còn phải dựa vào đối phương chăm sóc, nên thành thật trả lời: “Rất lớn, nhưng không lớn bằng tôi”.
“Không, không lớn bằng cậu sao? Vậy là lớn như thế nào?”
Thật sự cần phải hỏi kĩ như vậy sao?
“Là lớn như bình thường”.
Quất Tử nóng nảy: “Lớn như bình thường là lớn bao nhiêu?”
Hứa Yến cũng nóng nảy: “Lớn bằng một bàn tay nắm lại, còn có thể lớn như cột chống trời! Bác sĩ như anh rốt cuộc có chuyên nghiệp không vậy, không quan tâm vết thương của An Nhiên, lại hỏi kĩ những thứ kì quái này làm gì!”
Nói xong, Hứa Yến liền ngắt bộ đàm.
Thấy An Nhiên bắt đầu nhăn mi lại, hắn lại nằm xuống ôm người vào trong ngực, nói thầm: “Cho dù là bác sĩ cũng không cần phải hỏi kỹ càng như vậy chứ”.
Trong phòng điều khiển chủ, Quất Tử lau mặt, đáy mắt dâng lên hi vọng, hắn kích động ôm lấy A Bố nói: “Điện hạ không trở về hình thú, chúng ta còn có hy vọng!”
A Bố quét mắt nhìn bộ đàm.
Không, đối thoại vừa rồi của hai người tồn tại một ít vấn đề về bản chất.
“Thế nhưng, Hứa Yến phát hiện hình thú của điện hạ, không biết hắn có đứng về phía chúng ta hay không, lỡ như hắn tiết lộ ra ngoài….
” Quất Tử kích động xong lại rơi vào lo lắng.
“So với chuyện này”, A Bố bình tĩnh mở miệng: “Hiện giờ, chúng ta nên làm một chút đồ ăn cho điện hạ, nếu thuận lợi, đợt tình triều thứ hai sắp tới rồi”.
Hương thơm mát lạnh trong không khí dần đậm hơn, An Nhiên dần dần mở mắt, lúc nhìn thấy Hứa Yến hắn không kịp phản ứng.
Hứa Yến nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên sườn mặt hắn: “An Tiểu Cay, tỉnh rồi sao?”
“A Yến?” Sau khi nói chuyện An Nhiên mới phát hiện thanh âm mình rất khàn, lại còn ngứa, nhịn không được ho lên vài cái.
Hứa Yến bên cạnh đột nhiên đứng dậy, trong lòng hắn hoảng hốt, lập tức ôm lấy eo đối phương: “Đừng đi, khụ khụ….
”
“Em không đi”.
Hứa Yến ngồi dậy, cũng nâng An Nhiên dậy, từ tủ đầu giường lấy tới một ly nước đưa tới bên miệng hắn: “Uống từ từ thôi”.
An Nhiên cúi đầu uống ba hớp đã hết một ly nước, cổ họng rốt cuộc cùng thoải mái hơn, đến lúc này, hắn cũng nhớ ra mọi chuyện xảy ra lúc trước, phía sau khác thường cũng luôn nhắc nhở hắn.
Hắn thật sự kết hợp cùng Hứa Yến.
“Làm sao vậy, còn đau không?”
Bên tai nghe được thanh âm của Hứa Yến, An Nhiên quay đầu đi, thấy trong mắt hắn không che giấu được sự quan tâm đối với mình, trong lòng không biết làm sao.
“Thực xin lỗi”.
Hứa Yến khó hiểu: “Vì sao lại xin lỗi em?”
Ngón tay An Nhiên khẽ nhúc nhích, do dự một lát mới giữ chặt tay đối phương: “Liên lụy tới em, thật xin lỗi”.
Hứa Yến cho rằng hắn nói tới chuyện kì phát tình: “Không cần phải xin lỗi em, nghiêm khắc mà nói là do em liên lụy tới anh, nếu em không bị bắt cóc, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng của loại khí kia, sẽ không tiến vào kì phát tình”.
An Nhiên