Căn cứ thí nghiệm rất lớn, từng nhóm từng nhóm hạ cánh xuống, dưới sự chỉ dẫn của trí năng đi vào khu vực thí nghiệm.
Ban 218 của Hứa Yến chia làm 10 tiểu đội, theo lý thì nên chia ra để hành động.
Nếu vượt cấp được thì mọi người cũng đều được điểm, nhưng nếu một đội nữa cũng xuất hiện ở đây thì có khả năng phải cướp chiến tích.
Nhưng thứ nhất mọi người không quen thuộc địa hình ở nơi này, thứ hai là vì nỗi sợ hãi với cuộc thám hiểm bất ngờ này, vì thế bọn họ rất ăn ý không hành động đơn độc.
Vì thế một đám người khua chiêng gõ chống tiến vào bậc một của rừng rậm.
Khó có khi có được cơ hội gần gũi với thiên nhiên như vậy, đi được một đoạn đường rất nhiều người đều đã thả lỏng, lấy đồ ăn vặt ra, nói nói cười cười, có mùi vị đi dạo chơi ngoại ô thành phố.
Triệu Việt đi bên trái Hứa Yến, thấy hắn cầm trống ra, nhịn không được ghẹo một câu: “Hứa Yến, thiên phú nghệ thuật của cậu đều nằm hết ở chỗ âm nhạc”.
Hứa Yến gõ rất vui vẻ: “Đương nhiên phải có nghệ thuật, là nghệ thuật gia lớn, trống còn không gõ được thì sao được chứ?”
Bên kia Kim Trạch nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “Còn nghệ thuật gia nữa, không biết ngượng sao?”
Hứa Yến nhướng mày, sau một tiếng trống dồn dập, nũng nịu hô to: “Kim ca ca, vì sao cậu lại phóng điện với người ta, có phải thèm muốn thân thể của tôi phải không?”
Vẻ mặt Kim Trạch cứng đờ, lập tức nhận được ánh mắt khác thường của những người khác, thẹn quá thành giận: “Ai thèm coi trọng cậu chứ, tôi lại không mù!”
Hứa Yến chớp chớp mắt với hắn: “Phóng điện với tôi cũng vô dụng, hiện tại tôi là người đã có gia đình”.
Thấy những người khác nhìn bên này nhỏ giọng nói thầm, Kim Trạch hung ác trừng mắt với Hứa Yến: “ Cậu lại nói lung tung nữa xem?!”
Hứa Yến lùi về bên cạnh, dáng vẻ sợ hãi: “Nhưng trước kia cậu đẩy tôi vào góc tường, còn động tay động chân vấn tôi, tôi đã nói từ bỏ, cậu còn…”
Oh! Bạo quá đi?! Những người khác nháy mắt tưởng tượng ra hình ảnh Kim Trạch không yêu được, cưỡng đoạt người ta, Hứa Yến chịu nhiều ấm ức cuối cùng tìm được tình yêu đích thực.
Ánh mắt nhìn về phía Kim Trạch có thêm vài phần trách cứ, còn với Hứa Yến thì có thêm mấy phần thương hại.
Tuy rằng Hứa Yến này hơi ngốc, nhưng Kim Trạch làm những chuyện như vậy với omega thì thật quá đáng rồi.
Kim Trạch sắp bị tức điên, lúc ấy hắn tìm người đánh Hứa Yến, chỉ là muốn hù doạ Hứa Yến thôi, cũng không làm chuyện gì khác, nhưng hiện giờ bị Hứa Yến nửa thật nửa giả nói ra, những người khác khẳng định hiểu lầm.
Ngày đầu tiên khai giảng, hình tượng của hắn đã bị huỷ hoại, sao có thể nhịn được? Kiểu gì cũng không nhịn được!
Chưa từng uất ức như vậy Kim đại thiếu gia cũng không định để mình chịu uất ức, quyết định đánh cho Hứa Yến một trận, khi đối phương không chú ý liền đấm ra một đấm, nhưng trước mắt nhoáng lên một cái, nắm đấm đấm vào không khí.
“Haiz, Kim ca ca đừng đánh tôi nha, thân thể tôi yếu ớt, không đánh lại cậu nha~” Hứa Yến nhàn nhã nói, khi Kim Trạch lại đấm ra một đấm nữa, gậy trống trong tay Hứa Yến gõ chính xác vào huyệt trên cổ tay Kim Trạch.
Sức lực liền biến mất trong nháy mắt.
Tay Kim Trạch tê buốt, đổi tay khác đánh.
Những người khác sau khi lấy lại tinh thần bắt đầu ồn ào, chỉ có Triệu Việt là muốn hoà giải, nhưng Kim Trạch đã bị tức giận đến hoa mắt, nên không nghe khuyên bảo.
Thế công của Kim Trạch dữ dội, Hứa Yến liên tục lùi ra sau, dùng gậy trống ngăn cản nắm đấm của hắn, nhìn thì mềm mại, nhưng đều hoá giải chính xác.
Kim trạch càng đánh cành táo bạo, cảm thấy áp lực gấp đôi.
Rõ ràng mỗi lần đều đánh vào điểm yếu, vì sao đối phương chỉ cần gõ một cái là hắn đã giảm bớt lức?
Những học viên xem náo nhiệt rõ ràng không nhận ra điểm này, cho rằng Kim Trạch chỉ đánh chơi, nếu không một omega sao có thể chịu được một đấm của alpha, không cẩn thận sẽ bị đánh chấn động não?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Yến, ánh mắt Kim Trạch lạnh lùng, thu tay lại đổi thành đá, kết quả như trong dự kiện không xảy ra, thân thể còn chưa đứng vững, chân đột nhiên dẫm vào khoảng không.
Sắc mặt hắn thay đổi, theo bản năng muốn nắm vào cái gì đó, nhưng xung quanh đều là đất trống, căn bản không có thứ gì cho hắn nắm!
“Kim Trạch!” Triệu Việt vẫn luôn chú ý bên này hai mắt trợn to, nhanh chóng chạy tới.
Một đám người đang hi hi ha ha căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hứa Yến vẫn lùi về phía sau đột nhiên bước lên phía trước một bước, duỗi tay nắm lấy sau cổ áo của Kim Trạch, nhấc người lên rồi tiện tay ném sang một bên.
Hả hả hả? Một tay mà nhấc được một alpha 1m8 sao?? Thân thể yếu ớt ở đâu chứ?
Kim Trạch bị té ngã trên đất, vẻ mặt còn chưa bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại, nơi hắn đứng lúc trước đột nhiên bị sụp xuống, xuất hiện một cái hố thật lớn, hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Ôi….
! Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ ơi! Hù chết lão tử!”
Đám học sinh vội vàng lùi ra sau, chờ không còn tiếng động nào mới đi tới chỗ miệng hố nhìn xuống.
Hứa Yến đứng xa xa nhìn, túi đột nhiên giật giật, hắn cúi đầu nhìn, Hương Hương đã thò đầu nhỏ ra.
“Tỉnh ngủ?”
An Nhiên liếc mắt nhìn hắn, gõ trống rung vang trời, ai mà ngủ được?
“A a a a!!”
“Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Sâu! Sâu bò lên rồi!”
“Sâu thật lớn, chạy mau!”
Hứa Yến nhìn qua, trong hố lớn loáng thoáng có tiếng động truyền tới, không bao lâu một cái chân toàn gai thò ra, múa may trong không trung, như đang muốn tìm kiếm mục tiêu.
Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh nhìn thấy Công Trùng ở khu S, tay Hứa Yến căng thẳng.
Trong tiếng thét chói tai khủng hoảng, từng chiếc chân lớn của sâu lớn vươn tới, sau đó là cái râu trên đầu, cho tới khi toàn bộ thân thể bò lên mặt đất.
Khi ngủ đông, phần lớn trùng tộc sẽ chui xuống đất, mà chỗ Kim Trạch vừa dẫm lên là cửa nhà của con sâu này.
Tiếng kêu hỗn loạn kích thích Công Trùng, đôi mắt to như cái chậu rửa mặt của nó xoay chuyển, xác định một phương hướng sau đó bò qua.
Học sinh đứng ở phương hướng đó sợ tới mức hồn sắp thoát ra khỏi xác.
Trước khi vào căn cứ Tạ Tốn đã nói qua, trùng tộc trong căn cứ đều là người máy mô phỏng.
Nhưng độ mô phỏng này cũng quá cao rồi! Thật là dọa người!
Học sinh che lại trái tim nhỏ đang đập thình thình, tay run run không rút được súng bên hông.
Nếu là Chân Trùng, hai người kia đã chết.
Hứa Yến lạnh mắt nhìn con sâu kia, trong lòng đánh giá con sâu kia một phen.
Những người khác rốt cuộc nghĩ tới vũ khí của bọn họ, có thể đối phó sâu, hơn nữa bắn chết sâu còn được điểm tích phân!
Vũ khí của bọn họ là loại chuyên môn đối phó với loại người máy mô phỏng này, có thể xác định vị trí công kích, bắt chước chiến đấu thật sự, nhưng sẽ không tạo thành ảnh hưởng thật cho người máy, nếu vũ khí đánh trúng nơi yếu hại, người máy sẽ ngừng di chuyển một giờ.
Một đám tân binh vừa trốn vừa bắn lung tung vào con sâu, nhưng sâu lại không hề bị ảnh hưởng gì.
“Tình huống như thế nào?! Vũ khí của chúng ta mất tác dụng rồi sao?”
Có thanh âm của người đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Hứa Yến lắc đầu, vô dụng, xác ngoài của Công Trùng rất cứng, vũ khí không có tác dụng gì với chúng nó.
“Đánh vào mắt nó!” Không biết ai đã nói câu này.
Một đám người lại bắn vào đôi mắt của sâu.
Mục tiêu lớn như vậy, có một ít người vẫn ngắm không trúng.
Sâu bị đánh cho rối loạn, nhưng thực nhanh, trên mi mắt nó rớt xuống một thứ gì đó trong suốt, vũ khí lại mất đi hiệu lực với nó một lần nữa.
Có hai học sinh đang chạy trốn thì có một người bị té ngã, hắn còn chưa đứng lên thì sâu đã bò tới trước mặt hắn.
Toàn thân hắn run lên như cái sàng, hoảng sợ tới mức không nói nên lời.
Chỉ thấy con sâu kia giờ chân lên, trong tiếng hét của mọi người, gõ vào giữa mày của học sinh này, sau đó thanh âm của người máy vang lên.
[Bạn học số hiệu 23333, Ngô Minh, bị Công Trùng đánh vào chỗ nguy hiểm, bị giảm 1000 điểm tích phân.
]
Rõ ràng chỉ trừ tích phân, nhưng hắn lại cảm thấy hồn của mình đã bị câu đi.
Thì ra bị Trùng Tộc làm bị thương sẽ bị trừ tích phân! Huấn luyện viên chưa nói việc này!
Đúng lúc này, trong cái hố kia chui ra một con giống như Công Trùng, nhanh chóng bò lại chỗ bọn họ.
Bọn học sinh càng luống cuống, một con còn không đối phó được chứ đừng nói là hai con, nếu công kích không có hiệu quả, vậy chỉ có thể chạy trốn.
Triệu Việt kéo Kim Trạch lên, sắc mặt khó nén hoảng loạn, quay qua kêu Hứa Yến: “Hứa Yến, chúng ta cùng chạy đi?”
Giương mắt vừa nhìn, Hứa Yến đã chạy đi thật xa, vừa chạy vừa nói thầm.
“Nếu đã là giả thì không thể làm đẹp lên một chút sao, thật là làm ảnh hưởng tới thẩm mỹ của tôi.
”
Triệu Việt: “….
” Trong lúc này, cậu còn để ý tới giá trị nhan sắc của sâu sao?
Công Trùng lướt qua học