Căn cứ thí nghiệm xảy ra chuyện lớn như vậy, thí nghiệm kéo dài trong mười ngày giờ chưa tới một ngày đã kết thúc.
Buổi sáng ngày thứ tư, bọn họ bị đưa về trường quân đội đế quốc, hiệu trưởng Bắc Tố tự mình ra đón.
Khoang thuyền.
Mặc quân phục trên người, muốn bỏ mèo con vào trong ngực thì không có cách cài nút áo, nhưng bỏ trong túi thì Hứa Yến không yên tâm, dù sao thì mèo con vẫn chưa hết bệnh.
Cuối cùng vẫn lo lắng cho mèo con, liền bỏ nó vào trong ngực cởi hai cúc áo, lại sợ nó buồn, cũng không đeo cà vạt, để quần áo không ngay ngắn mà ra ngoài tập hợp.
Vì để chắc chắn, Hứa Yến đứng ở cuối hàng, vẫn bị mắt sắc của Tạ Tốn liếc thấy.
“Hứa Yến, cà vạt của em đâu?”
Hứa Yến đứng nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Mất rồi ạ.
”
Một câu “người khác thì con đầy đủ sao của em lại mất” vừa tới bên miệng, đột nhiên nghĩ tới buổi tối đặc biệt đó, liền miễn cưỡng bỏ qua chuyện này, chỉ chỉ quần áo hắn: “Vậy cúc của cậu thì sao, cũng mất sao?!”
Vẻ mặt Hứa Yến không thay đổi: “Thức ăn trong căn cứ quá tốt, ăn mập nên không thắt được ạ.
”
Học sinh xung quanh: “….
” Nói thức ăn tốt cái gì chứ, tim cậu không đau sao?!
Tạ Tốn: “….
” Xạo, em cứ cố gắng nói xạo đi!
Phi thuyền hạ cánh, Bắc Tố mang theo các lãnh đạo đứng chờ ở cửa, ở trước mặt mọi người, hắn khom lưng xin lỗi: “Thực xin lỗi, bởi vì do sai lầm của giáo viên mà khiến các em rơi vào nguy hiểm, thầy đại diện cho các giáo viên xin lỗi các em.
”
Chuyện Chân Trùng xuất hiện trong căn cứ rất ít người biết, đa số mọi người chỉ biết trình tự sắp xếp xảy ra vấn đề, khiến cho thí nghiệm phải ngừng lại.
Vốn dĩ trong lòng mọi người cũng có chút không vui, thời gian thí nghiệm quá ngắn, rất nhiều người còn không kịp đạt được điểm học phần, nếu dựa vào điểm hiện giờ mà phân ban, căn bản không thể vào lớp tốt.
Nhưng hiện giờ Bắc hiệu trưởng —- vị trung tướng đế quốc lại tự mình xin lỗi bọn họ, cho dù trong lòng có không vui đi nữa, cũng phải cho hiệu trưởng chút mặt mũi.
Thế nhưng đối với Hứa Yến mà nói, thí nghiệm kết thúc trước cũng không phải là chuyện xấu, dù sao hắn không có hứng thú với đánh đánh giết giết, chỉ muốn về kí túc xá sớm một chút vuốt mèo mà ngủ một giấc.
Thật vất vả chờ tập hợp kết thúc, trước khi giải tán, Tạ Tốn gọi Hứa Yến lại.
“Em đi cùng thầy.
”
Hứa Yến đang định về ký túc xá: “….
”
Hắn bất đắc dĩ vẫy tay với Triệu Việt, mình thì đi theo sau Tạ Tốn lên xe huyền phù.
Triệu Việt vừa quay đầu liền thấy Kim Trạch hầm hừ rời đi.
“Kim Trạch?”
“Có gì hơn người chứ?”
Xuống khỏi xe huyền phù, Hứa Yến bị đưa tới phòng hiệu trưởng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy động tác của mọi người bên trong đồng loạt nhìn qua.
Ngoại trừ Bắc Tố còn có vài giáo viên quản lý khác, bọn họ đều mặc quân trang, vẻ mặt rất là nghiêm túc, nếu Hứa Yến không chắc chắn mình không phạm tội, còn tưởng rằng vào phòng thẩm vấn.
Hắn nhìn về phía Tạ Tốn: “Lão đại, có ý gì vậy?”
Tạ Tốn cung kính chào hỏi những lãnh đạo sau đó ý bảo hắn đi vào trước.
“Là thầy kêu cậu ta bảo em tới.
” Bắc Tố giơ tay: “Qua bên này ngồi đi.
”
Hứa Yến nhìn vị trí trước bàn làm việc hiệu trưởng kia, từ từ đi qua.
Những người khác ngửi mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người hắn, nghi hoặc.
“Là một omega sao?”
“Sao có thể là một omega được?”
Đôi tay Bắc Tố đan vào nhau đặt trước người, đôi mắt sắc bén đánh giá Hứa Yến: “Nghe nói em là người đầu tiên phát hiện tình huống?”
Hứa Yến không muốn nhắc lại chuyện đó, nói có lệ.
Một trung niên alpha tóc vuốt ngược ra sau ngồi bên cạnh nói tiếp: “Trước khi Công Trùng phát hiện các em có phát hiện khác thường gì không?”
Hứa Yến suy nghĩ một giây đồng hồ: “Không có.
”
Một alpha khác ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Vì sao sau khi Công Trùng xuất hiện chỉ tấn công một mình em? Những người khác đều ở tại chỗ, vì sao em lại chạy tới khu WEP?”
“Em là một omega, cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi Công Trùng sao?”
Đối mặt với những câu hỏi này, chính xác mà nói là nghi ngờ, Hứa Yến rũ hai tròng mắt xuống, ung dung mà cười.
Cảm giác vừa rồi khi đi vào không phải là ảo giác, đây không phải là đang thẩm vấn sao?
Hắn không để ý tới những người khác, nhìn thẳng về phía hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, nhìn thấy thầy em rất vui vẻ, thế nhưng những câu hỏi của mọi người em không trả lời được, đi một quãng đường dài em rất mệt, không còn chuyện gì khác em đi về trước.
”
Nói xong hắn đứng dậy.
“Hứa Yến, em từ từ.
” Tạ Tốn liếc mắt nhìn sắc mặt của những lãnh đạo, giơ tay ngăn cản Hứa Yến.
Bắc Tố: “Xin lỗi, các thầy chỉ muốn hiểu thêm về chuyện lúc đó, sẽ không tốn nhiều thời gian của em.
”
“Bản thân em hay xấu hổ, một vòng người trừng mắt nhìn em như vậy, em sẽ hồi hộp nói không nên lời.
” Hứa Yến cười ha ha quay đầu lại: “Những chuyện em biết em đã nói cho huấn luyện viên của chúng em, các thầy hỏi thầy ấy là được.
”
Những người ở đây bao gồm cả Tạ Tốn ở bên trong, học sinh nào thấy mà không phải cung kính? Chưa từng gặp học sinh nào giống như Hứa Yến vừa mới qua cổng trưởng đã kiêu ngạo như vậy.
“Thái độ của em là ý gì vậy?!”
“Hiện giờ em còn chưa chính thức vào học ở trường quân đội, chúng tôi có thể tùy ý nói em không đủ tiểu chuẩn khiến em phải về quê!”
“Phối hợp điều tra với giáo viên là nghĩa vụ của mỗi học sinh, thầy hy vọng em suy nghĩ rõ ràng.
”
Nhóm người này xảy ra chuyện gì vậy, lúc xảy ra chuyện không hề thấy mặt bọn họ, hiện giờ mọi chuyện đã giải quyết xong lại tóm lấy hắn hỏi này hỏi kia, còn bày ra dáng vẻ uy hiếp hắn là sao?
Hứa Yến liếc nhìn những người nói ra những lời này, vẻ mặt không thay đổi: “Vậy thầy nhanh cho em không đủ tiểu chuẩn đi, em thật mong hiện giờ có thể bị khai trừ, xin thầy.
”
“Em!”
“Được rồi, đừng tranh cãi nữa!” Bắc Tố trầm mặt, người nọ lập tức ngậm miệng.
Hắn nhìn Hứa Yến: “Thầy hi vọng em không hiểu lầm, mọi người không phải đang thẩm vấn em, mà là nhờ em giúp đỡ.
”
Tuy rằng Bắc Tố có một khuôn mặt nghiêm khắc, nhưng thái độ lại tốt nhất trong nhóm người này.
Hứa Yến nghĩ nghĩ vẫn ngồi lại.
Hắn không có cách với những ông lão giảng đạo lý.
Hắn không tình nguyện kể lại đầu đuôi mọi chuyện buổi tối hôm đó, bỏ qua đoạn mình mất khống chế giết trùng, lại kể rất sinh động đoạn hắn chạy trốn.
Những người khác vốn đang nghiêm túc ghi lại, nhưng càng nghe càng thấy không đúng, mẹ nó điểm quan trọng ở đâu?
Bắc Tố cũng không thể tiếp tục nghe nữa, giơ tay ngăn lại: “Cho nên em chạy tới khu WEP là vì biết hắn ở đó?”
Hắn? Là chỉ An Nhiên đi, nếu An Nhiên là sĩ quan, hiệu trưởng biết hắn cũng không có gì kì lạ.
“Sau này em mới biết anh ấy ở nơi đó chấp hành nhiệm vụ.
” Nếu nói tới An Nhiên, có thể thấy cơ hội gặp được không nhiều lắm, Hứa Yến hỏi: “Hiệu trưởng, thầy có biết hiện giờ An Nhiên đang ở đâu không?”
Chấp hành nhiệm vụ? Một thiếu tướng chấp hành nhiệm vụ gì ở căn cứ thí nghiệm chứ? Hoặc là việc này có liên quan tới An Nhiên, hoặc là An Nhiên giấu Hứa Yến.
Tư liệu Tạ Tốn gửi tới có nói An Nhiên và Hứa Yến quen biết nhau, hiện giờ xem ra không hẳn là vậy.
“Xin lỗi, thầy không thân với hắn, cũng không rõ hành tung của hắn.
”
“Vậy….
.
”
Không rõ thì hỏi một chút không được sao? Hứa Yến đang muốn hỏi thêm, đột nhiên lại có một thanh âm không hài hòa phát ra.
“zzZ….
zzZ….
”
Cảm giác được tầm mắt xung quanh, giữa mày Hứa Yến giật giật, vẻ mặt không thay đổi ôm tay che bụng.
Này, ngáy ngủ không phải là một thói quen tốt.
“zzZ….
zzZ….
.
”
Tiếng ngáy nhỏ lại vang lên, rất không cho mặt mũi.
“Thanh âm gì vậy?”
“Trong ngực em giấu gì vậy?”
Tạ Tốn ngồi bên cạnh hắn mày hơi nhăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về bụng hắn, trong lòng hoảng sợ.
Nếu xảy ra chuyện gì hắn phải bị trách phạt, mang học sinh tới đây quần áo ăn mặc không chỉnh tề thì thôi, trong ngực còn giấu đồ vật không biết tên, không quản tốt học sinh huấn luyện viên là hắn phải chịu trách nhiệm, quả thực là dậu bổ bìm leo.
Hứa Yến bình tĩnh thay đổi tư thế, ngón tay cách quần áo len lén vỗ vỗ trên người mèo con, thanh âm gru gru rốt cuộc biến mất.
Hắn hắng hắng giọng nói: “Còn chưa hỏi xong sao? Bụng có chút đói.
”
Tạ Tốn: “….
”
Ánh mắt Bắc Tô nhìn lướt qua: “Tuy rằng đã tìm được gián điệp, nhưng chuyện lần này vẫn cần điều tra, chuyện kế tiếp vần cần em phối hợp.
”
Hứa Yến chỉ muốn nhanh chóng rời đi: “Được, không hỏi….
thì.
”
Nói được một nửa, trên bụng đột nhiên ngứa, trong lòng hắn nhảy dựng, Hương Hương vậy mà đã tỉnh lại!
Chỉ thấy quần áo phập phồng vài cái, cổ áo chui ra một cái đầu nhỏ lông xù.
Mèo con ngủ mơ mà giơ hai chân trước ôm lấy cằm hắn cọ cọ: “Meo….
.
”
Hứa Yến cứng đờ, hiện giờ chạy trốn còn kịp không?
Không khí trong phòng hiệu trưởng thay đổi bất ngờ.
Đừng nói trường quân đội cũng giống như trường học bình thường không cho phép học sinh tự mình nuôi động vật, Hứa Yến không những nuôi còn mang theo bên người, quả thực là thái quá!
Thanh âm trách móc ồn ào cũng không ảnh hưởng tới Hứa Yến, ngược lại nhiệt độ cơ thể của Hương Hương giảm xuống làm Hứa Yến chú ý.
Đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt, hắn ngẩng đầu nhìn lại, Bắc Tố vừa lúc quay đầu thảo luận gì đó với người bên cạnh.
Vừa rồi là tầm mắt của Bắc Tố sao? Vấn đề này không ở trong đầu Hứa Yến bao lâu, hắn che lại mèo con, đứng dậy, chạy.
Để lại một mình Tạ Tốn đối mặt trách móc của lãnh đạo, mồ hôi lạnh giống như thác nước thi nhau trượt xuống dưới.
“Đứa nhỏ kia, vừa mới tới