Hứa Yến chắc là người đầu tiên vẽ sinh vật Công Trùng xấu xí khủng bố thành áo hoa.
Thời gian thi đấu qua được một nửa, bầu không khí và điểm quan trọng của trận đấu đã bị bóp méo không trở lại được.
[Xác định đây là tranh của thần, đây là áo hoa của ông nội nhà tôi hay mặc.
]
[Hứa đại thần là muốn cho nhóm Công Trùng có tinh cảm mãnh liệt với trang phục sao? Ha ha ha ha]
[ Đại lão vẽ nghiêm túc như vậy, tôi ngại không dám cười.
]
[Hôm nay không thấy mệt, ít nhất cũng biết đại lão có sở đoảng, tôi đã cân bằng.
]
Triệu Việt và Tạ Tốn gấp đến mức dậm chân, loại vẽ bản đồ này không giống với vẽ nghệ thuật, yêu cầu cơ bản của nó là chân thật, dùng thời gian ngắn nhất vẽ ra tất cả các điểm quan trọng, có thể nhanh chóng truyền lại tình báo.
Những người khác vẽ khó coi nhưng chân thật, hơn nữa cũng bắt được mấy tin tức.
Hứa Yến là người duy nhất vẽ không xót một tin tức nào, nhưng nếu hắn dừng tay thì hoàn mĩ.
Đáng tiếc hắn không dừng.
“Biết ngay là hắn sẽ làm xấu chuyện!” Tạ Tốn gấp tới mức khoé miệng đều mọc mụn nước, mấy ngày nay phải lo lắng không ít chuyện cho Hứa Yến, kết quả chủ nhân của câu chuyện lại làm ra đức hạnh này, thất sự là muốn đập chết hắn mà.
“Tiêu chuẩn buổi tối đó chẳng lẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn sao?” Triệu Việt khóc không ra nước mắt, đây rõ ràng là trình độ ở Hoa Đại.
Phòng phát song trực tiếp của Vu Lợi, không khí còn nhẹ nhàng hơn ở hiện trường, các loại bình luận dần dần hiện lên.
[Quả nhiên yêu cầu chiến sĩ vẽ tranh là một điều gì đó quá biến thái, cậu xem ép lão đại tới bậc này.
]
[Áo hoa này… đột nhiên cảm thấy Công Trùng rất thân thiện, chẳng lẽ đây mới là mục đích chính của đại lão?]
[Chơi vui thật, Hứa đại thần quả thật là một nam hài bảo bối ha ha ha]
Trong một chiếc quân hạm, Vưu Lợi ngồi trên ghế chỉ huy, nhìn chằm chằm màn hình ảo vuốt cằm, đầy đầu cũng toàn là dấu chấm hỏi.
Bỏ đi những cái áo bông đó, bản đồ Hứa Yến vẽ kì thật rất tốt, cho dù là dùng từ, kỹ sảo hay là năng lực nắm giữ tin tức cũng tốt hơn người khác rất nhiều, bản thân hắn hẳn là cũng biết điểm này, nhưng vì sao hắn vẫn vẽ những màu sắc này lên? Có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?
Giám đốc Chấp nhìn màn hình ảo, nghe thanh âm bàn tán xung quanh mình, đáy mắt nổi lên ý cười.
Nếu đấu thêm vòng nữa mà vẫn so chiến đấu, Hứa Yến nhất định thắng, cho nên chỉ có thể so những cái khác.
Điều tra Hứa Yến không hiểu về vẽ tranh rất rõ ràng, lại dùng chút thủ đoạn nhỏ can thiệp lựa chọn của hệ thống, chỉ cần Hứa Yến thua, hắn có thể đường hoàng từ chối tuyển dụng, cũng không cần đắc tội với Trương thượng tướng và hiệu trưởng.
Thi đấu kết thúc, Hứa Yến nộp tác phẩm của mình rồi duỗi người, đã lâu không vẽ tranh, đã nghiền, người xem không thể hiểu được vẻ mặt thoả mãn của hắn, sôi nổi lắc đầu bóp cổ tay.
[Đại thần không khóc, một tháng sau vẫn là trang hảo hán!]
[Tuy rằng thực đáng tiếc, thế nhưng sau này vẫn phải cố gắng.
]
[Rõ ràng đứng vị trí đầu tiên, lại thua ở trận đấu này, uất ức thay cho hắn.
]
Hầu như tất cả mọi người cảm thấy hắn nhất định thua, nộp bài vẽ bản đồ như vậy, cho dù ai chấm cũng sẽ không thông qua.
Mà quyết định kế tiếp của giám đốc Chấp cũng nằm trong dự đoán của mọi người.
Bị đẩy xuống dưới, Hứa Yến chất vấn tại chỗ: “Em vẽ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của màn hình ảo, vì sao điểm của em lại thấp như vậy.
”
Trong lòng giám đốc Chấp cười lạnh ngoài mặt lại uy nghiêm: “Em vẽ đúng thật là nắm bắt được một phần yếu tố quan trọng, nhưng lại phạm phải một sai lầm chết người, em không nên tô màu cho Công Trùng, tôi không cần một nghệ thuật gia như vậy, chỉ cần tái hiện chân thật và nắm bắt được tin tức, em ngay cả thẩm định cơ bản nhất cũng không biết, từ điểm này, tôi chỉ có thể cho em 0 điểm.
”
“Đùa gì vậy, tranh của đại nghệ thuật gia vẽ, thầy lại cho 0 điểm?” Không thể hiểu được thi thêm một vòng nữa, hiện tại lại nói như vậy, là cảm thấy hắn dễ bị ức hiếp sao?
Những vấn đề khác có thể bàn bạc, chỉ có chuyện gây trở ngại cho hắn đuổi theo vợ, là không thể chịu đựng được, ai không cho hắn thấy vợ, thì đều là kẻ thù.
Hứa Yến bị chọc tức mà cười, đến gần vài bước, hai tròng mắt hơi híp, khí tràng toàn bộ khai hoả.
“Rốt cuộc là ai có vấn đề thẩm định? Thầy xem hiểu tranh em vẽ sao? Xem không hiểu thì để người xem hiểu tới bình phẩm.
”
Những lời này khiến cho giám đốc Chấp rất xấu hổ, còn chưa có học sinh nào dám chỉ vào mũi hắn nói như vậy.
Sắc mặt hắn xanh trắng lấy danh sách ra, ở trước mặt Hứa Yến và mọi người nhấn vào không thông qua, rồi nhấn đệ trình.
Dưới khuôn mặt kinh ngạc của Hứa Yến, khuôn mặt hắn trầm xuống nói: “Năng lực của tôi có chuyên nghiệp hay không em chưa có tư cách nghi ngờ, em đã mất tư cách tiến vào quân đoàn dự bị, mong em giai đoạn sau lại tiếp tục cố gắng.
”
Mọi người đều ồ lên, nhìn thấy loại trường hợp này, đa số mọi người không dám lớn tiếng nói chuyện.
Nói giỡn, kia chính là giám đốc Chấp, là phó lãnh đạo trường quân đội, ngoại trừ hiệu trưởng ai dám lỗ mãng trước mặt hắn? Hứa Yến dám chính diện chấp vấn hắn, đó chính là dũng sĩ!
Có thật nhiều người khe khẽ nói nhỏ.
“Đại lão thật đáng thương.
”
“Đổi lại là tôi, tôi cũng không chấp nhận được, cũng chỉ có thể nói vận khí không tốt, haiz.
”
“Kì thật hắn không tô màu hẳn là không có vấn đề.
”
Phòng phát sóng trực tiếp của Vưu Lợi cũng đang thổn thức.
Trải qua trận thi đấu này, hình tượng của Hứa Yến là đại lão có thực lực rất mạnh thành đại lão có thực lực rất mạnh nhưng vẽ tranh rất khó xem.
Thứ tự của những người khác được công bố, có người vui mừng có người buồn.
Chờ tuyên đọc thành tích xong, thi đấu chính thức kết thúc, giám đốc Chấp đưa thành tích của bọn họ cho tổ trọng tài công chứng, và ghi vào thông tin của bọn họ.
Nói chuyện này không có gì mờ ám, Hứa Yến không tin, nếu thành tích bị công chứng, vậy thì sẽ không có cơ hội thay đổi mọi chuyện.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, bước nhanh qua, đi đến trước mặt ngăn cản giám đốc Chấp lại.
“Thầy không thể công chứng, em không phục thành tích này.
”
Ánh mắt giám đốc Chấp nhìn hắn như muốn chọc vài lỗ thủng, Giám đốc Chấp chỉ vào khán đài nói với Hứa Yến: “Cậu cảm thấy tôi nhắm vào cậu sao? Vậy cậu đi hỏi những người quan sát ở hiện trường, xem bọn họ đánh giá tranh của cậu bao nhiêu điểm?”
Hứa Yến không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Đương nhiên là trọn điểm! Ánh mắt của ai cũng sẽ không kém như của thầy!”
Không ngờ sẽ có người theo dõi, Hứa Yến mạnh như vậy, Những người gan lớn ở hiện trường bắt đầu huýt sáo.
[Trọn điểm! Tôi cho trọn điểm]
[Trọn điểm! Trọn điểm! Trọn điểm.
]
[Chúng tôi nhất trí với cái nhìn của đại lão.
]
Thấy có một nhóm mở đầu, những người nhát gan khác cũng đi theo, cho dù quyền lực của giám đốc Chấp có lớn, nhiều người ra mặt như vậy, cũng không thể vì tức giận mà khai trừ hết mọi người?
Người ồn áo cũng không phải tất cả mọi người thật tình muốn thay Hứa Yến nói chuyện, có ít người chỉ là thích ồn ào, có ít người muốn quạt thêm gió, có ít người không vừa mắt giám đốc Chấp, nhân cơ hội nhìn hắn xấu hổ, cái gọi là địch của địch chính là bạn.
Vì thế hiện trường xuất hiện sự nhất trí, giám đốc Chấp giận đến mức tái mắt.
Hứa Yến quét một vòng, đương nhiên nhìn qua: “Xem đi, bọn họ đều cảm thấy em vẽ rất tốt”.
Một tiếng còi thật lớn vang lên, thanh âm ồn ài ở hiện trường liền biến mất.
Sắc mặt giám đốc Chấp xanh mét, ánh mắt sắc bén: “Hứa Yến, nếu cậu còn tiếp tục gây trở ngại tiến độ thi đấu, tôi sẽ làm theo quy định của quân đội, lấy danh nghĩa giám đốc xử phạt cậu!”
“Xử phạt?” Ngọn lửa nhỏ trong lòng Hứa Yến dần dần to lên: “Em chỉ là có nghi vấn với kết quả thi đấu, sao có thể nói là gây trở ngại thi đấu?”
Giám đốc Chấp thu lại tầm mắt, vòng qua hắn tiếp tục đi tới chỗ tổ trọng tài.
Hứa Yến khó thở, giơ tay nắm lấy cánh tay hắn: “ Chưa nói rõ ràng sao thầy lại đi?”
Giám đốc chấp bị làm mất mặt mũi mấy lần, đã tới bờ vực bùng nổ, dựa vào địa vị và thân phận của hắn sao có thể chịu đựng để cho một tên nhóc đè đầu cưỡi cổ, lập tức liền phát tác.
Tạ Tốn đột nhiên từ ngoài sân thi đấu chạy vào, một tay kéo Hứa Yến lại, không ngừng xin lỗi giám đốc Chấp.
“Thực xin lỗi, học sinh không hiểu quy củ, mong ngài nể tình hắn là học sinh mới mà tha cho hắn lần này.
”
Hứa Yến đang muốn nói chuyện, mu bàn chân đột nhiên bị Tạ Tốn dẫm, đau đến mức thiếu chút nữa hắn nhảy dựng lên.
Lực nhẫn nại của giám đốc Chấp đã hết, khuôn mặt trầm xuống muốn ghi tội cho Hứa Yến.
Màn hình ảo thật lớn đột nhiên bắn ra một cửa sổ, một người không tưởng lại xuất hiện trên màn hình, đương nhiên khi nhìn thấy bức tranh của Hứa Yến, hắn đã mạnh mẽ đứng lên, đồng tử già nua mạnh mẽ co lại, cái ly trong tay cũng bị hắn bóp thành mảnh nhỏ.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của Vưu Lợi, các fan đang chờ trưởng quan idol nhà mình kết thúc phát sóng thì lại nghe thanh âm không dám tin của Vưu Lợi.
“Không thể nào?! Thiệt hay giả!”
[gì? Quả bưởi vậy mà chưa ngắt kết nối?]
[Quả bưởi đã quên đây là phát sóng trực tiếp sao?]
[Phát hiện cái gì? Không cần nhử!]
Trong vài phút khu bình luận điên cuồng nhảy lên, hình ảnh đột nhiên xuất hiện một màn ảnh miêu tả, bên trên là tranh của Hứa Yến.
Thanh âm Vưu Lợi kìm nén kích động: “Các bạn học, chuẩn bị notebook và bút, gõ điểm quan trọng!”
Bọn học sinh chuẩn bị rời đi lập tức dựng lỗ tai lên nghe Vưu Lợi dạy học.
“Đây không phải là vẽ áo bông cho Công Trùng, Hứa Yến dùng màu sắc khác nhau để vẽ ra tin tức trên người Công Trùng! Màu sắc càng đậm thì xác ngoài càng cứng, màu đỏ hồng là khu vực nguy hiểm, khi thực chiến nếu đánh vào vị trí này, nó sẽ khó phản kích, khu vực màu tím là điểm mù của công trùng….
”
Mười phút tiếp theo, Vưu Lợi phân tích mỗi một màu sắc mà Hứa Yến vẽ ra, bọn học sinh nghe thấy đều hít một hơi khí lạnh.
“….
Thậm chí ngay cả toạ độ cũng chính xác như vậy! Tôi dám nói ngay cả sĩ quan có kinh nghiệm tác chiến phong phú cũng không thể trong thời gian ngắn vẽ ra một bức tranh như vậy!”
Hạm đội của Vưu Lợi cũng bị kinh sợ, sôi nổi tới đây vây xem.
“Một Công Trùng bậc một và bậc hai, điểm trí mạng không giống nhau, độ cứng của xác ngoài, công kích mạnh yếu cũng có sự khác biệt rất lớn, mà sơ đồ này của hắn lại trình bày các mặt của hai cấp bậc công trùng này một cách nhuần nhuyễn như vậy, quả thật là cấp bậc sách giáo khoa!”
Khi hệ thống trí năng truyền tới thanh âm nhắc nhở, hiệu trưởng Bắc Tố xuất hiện trên màn hình lớn.
Mọi người đứng dậy hành quân lễ.
Giám đốc Chấp chủ động đi qua báo lại tình huống: “Vòng đấu thêm đã kết thúc, những thành viên mới của quân đoàn dự bị qua ngày mai là có thể ghi xong thành tích.
”
Bắc Tố quét mắt Hứa Yến đang đứng bên cạnh Tạ Tốn, vẻ mặt hắn thể hiện “tôi thật khó chịu”,liền nhìn về phía giám độc Chấp: “Cậu cho thành tích của Hứa Yến là gì?”
Giám đốc Chấp nói lại toàn bộ những lời Hứa Yến đã nói ra nói lại với Bắc Tố, cũng phóng to bức vẽ của Hứa Yến ra giữa không trung.
“Tin tức hắn lấy không tồi, nhưng lại vẽ Công Trùng thành dáng vẻ này, chân thật cơ bản cũng không đảm bảo được, đây là một bức bản đồ không có hiệu quả.
”
Vẻ mặt Bắc Tố nghiêm túc, thanh âm hồn hậu lại lạnh lẽo: “Giám đốc Chấp, cậu có thật sự hiểu được bản đồ của hắn vẽ không?”
Trong lòng giám đốc Chấp lộp bộp, lời này sao giống lời chất vấn mà Hứa Yến hỏi hắn thế?
Trong thính phòng lập tức xôn xao, bọn họ sôi nổi ngồi trở lại để xem mọi chuyện phát triển.
Lúc Tạ Tốn nhìn thấy hiệu trưởng đã nghĩ mọi chuyện có thể được xoay chuyển hay không, nếu hiệu trưởng có thể tự mình lên tiếng, Hứa Yến vẫn còn cơ hội.
Giám đốc Chấp mím môi, nhìn chằm chằm vào bức tranh của Hứa Yến, sau khi nhận được nhắc nhở hắn bắt đầu nhìn ra điểm kì quái, trong lòng giật mình.
“Chẳng kẽ đây là….
”
Hứa Yến bị vị giám đốc Chấp này làm cho một bụng lửa, nhìn thấy nơi này rốt cuộc có người thuận mắt một chút, ngẩng đầu nhìn màn hình ảo cười: “Vẫn là ngài tinh mắt.
”
Bắc Tố cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt phức tạp nói không nên lời: “Cho dù tôi có tinh mắt, thì cậu cũng đã bị loại, tôi sẽ không mở cửa sau cho cậu.
”
Vậy ngài tới đây làm gì?! Hứa Yến không có gì để nói: “Em là bị hại, ông lão kia không có mắt, vì sao muốn em phải chịu hậu quả này?”
Giám đốc Chấp bị nói thành ông lão tức giận không thở nổi, nhưng ở trước mặt hiệu trưởng hắn không dám nói thêm gì, đặc biệt sau khi nhận ra ý nghĩa của những áo bông đó, trên mặt đau tới mức nóng rát.
Vẻ mặt Bắc Tố không thay đổi: “Đó là chuyện giữa các người, vì sao muốn tôi tới giải quyết hậu quả?”
Hứa Yến: “….
Thầy là hiệu trưởng.
”
Mọi người ở hiện trường như lọt vào trong sương mù, nhìn chằm chằm bức tranh của Hứa Yến, đôi mắt nhìn cũng sắp mù mà không thấy kỳ quặc, cũng không ai giải thích cho hắn nghe.
“Tới phòng phát sóng trực tiếp của thiếu tướng Vưu Lợi! Hắn đã giải được bí mật trong đó!”
Không biết ai nói một câu như vậy, giữa sân sôi nổi tiến vào phòng phát sóng trực tiếp