Hứa Yến giật mình không còn buồn ngủ, hơi ngồi dậy, chờ hắn nhìn kĩ lại, cặp tai mèo kia đã biến mất.
Hắn sờ sờ vị trí tai mèo xuất hiện kia, ngoại trừ mái tóc mềm mại của An Nhiên cái gì cũng không sờ được.
An Nhiên bị hành động của hắn quấy nhiễu, mơ màng mở mắt ra.
“Mấy giờ?”
Trong lòng Hứa Yến thình thịch nhảy, từ trên đầu An Nhiên sờ tới sau cổ hắn.
“A Yến, làm sao vậy?”
Hứa Yến lắc đầu: “Không có việc gì.
” Chẳng lẽ là nhìn lầm sao?
Nửa giờ sau, Hứa Yến cơm nước xong ngồi bên mép giường nhìn An Nhiên, tầm mắt không nhịn được ngắm đỉnh đầu hắn.
Nhìn rõ ràng như vậy, An Nhiên muốn giả vờ không biết cũng khó: “Trên đầu anh có thứ gì dơ sao?”
Hứa Yến sờ sờ đầu của hắn, hơi do dự: “Em hình như thấy trên đầu anh có một đôi tai lông, màu trắng, lông xù xù.
”
Lạch cạch một tiếng, chiếc đũa rớt xuống bàn, An Nhiên rũ mắt che giấu hoảng sợ: “Em ngủ mơ rồi, trên đầu anh làm sao có lỗ tai lông được chứ?”
Hứa Yến bỏ chiếc đũa sang một bên, đem đũa của mình đưa qua: “Em cũng cảm thấy kì quái, sao có thể nhìn thấy nó được, chẳng lẽ em xuất hiện ảo giác sau?”
Đã bị nhìn thấy, nếu không giải thích tốt, đối phương sẽ canh cánh trong lòng, An Nhiên mím môi: “Chắc là Hương Hương? Nó thường xuyên ngủ trên đầu anh.
”
Hứa Yến bừng tỉnh, sao lại quên mất vật nhỏ kia, thế nhưng hình như lỗ tai lớn hơn, giống như có chỗ nào không đúng.
“Em nói người sao có thể mọc tai mèo, cũng thật kì quái.
” Thế nhưng nếu mọc trên đầu An Nhiên cũng rất hài hòa.
Sau này có thể mua một đôi tai mô phỏng cho hắn mang, khuôn mặt lạnh lùng kết hợp với lỗ tai đáng yêu, lại để hắn quỳ gối trên giường học tiếng mèo kêu….
.
không được, không thể suy nghĩ! Mũi đã hơi nóng.
Thật kì quái….
sắc mặt An Nhiên lập tức thay đổi.
Quả nhiên hắn không chấp nhận được.
“An Nhiên, anh làm sao vậy?” Vừa rồi trong nháy mắt hắn như là thấy được lỗ tai lông kia rũ xuống, dáng vẻ thực mất mát, nhịn không được muốn duỗi tay qua sờ sờ.
Nhất định là nhìn thấy đồ vật kỳ quái, có nên mở cửa thế giới mới không!
Hứa Yến lắc lắc đầu xóa đi những ý tưởng kì quái, sờ sờ mặt hắn: “Đợi lát nữa kêu Quất Tử kiểm tra cho anh.
”
Tâm tình An Nhiên hạ xuống, không muốn ăn uống nữa.
Hứa Yến khuyên vài lần không có kết quả, tự mình đút qua, dùng giọng điệu giống như dỗ Hương Hương: “An ca ca, không ăn sẽ đói nha.
”
An Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, đẩy tay hắn ra: “Không ăn.
”
Hứa Yến vô sỉ làm nũng: “Ăn một miếng thôi, chỉ ăn một miếng thôi.
”
An Nhiên banh mặt, chỉ là không há mồm.
Vợ ầm ĩ thật là quá ngon miệng! Đáng tiếc không thể ăn, chỉ có thể dính một chút ngon ngọt ở bên ngoài miệng.
“Không muốn ăn? Vậy là muốn em dùng miệng đút anh sao? Không thành vấn đề!”
Hứa Yến thay đổi thủ đoạn làm bộ muốn ăn, còn chưa ăn vào đã bị An Nhiên cầm tay, đồ ăn tới bên miệng lại đưa tới miệng đối phương.
An Nhiên nghiêng đầu lạnh mặt, vừa nhai vừa tức giận.
Tim Hứa Yến mềm nhũn, thật sự không nhịn được, hôn một cái trên miệng hắn: “An ca ca, anh như vậy thật đáng yêu, có phải cố ý trêu chọc em hay không?”
An Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn.
Đút xong cơm, Quất Tử tới đây, dùng máy kiểm tra đo lường tin tức tố kiểm tra một lần cho An Nhiên.
Hứa Yến hồi hộp thò lại xem, đáng tiếc trên báo cáo kiểm tra đo lường toàn là thuật ngữ chuyên nghiệp hắn xem không hiểu.
“Thế nào?”
“Tin tức tố ổn định hơn nhiều,” Quất Tử nhẹ nhàng thở ra, trêu ghẹo nói: “Xem ra vị thuốc là cậu đã phát huy tác dụng.
”
Hứa Yến khó hiểu: “Có liên quan tới tôi sao?”
“Đương nhiên.
Tôi đã nói đây là chứng thiếu tin tức tố, có tin tức tố của cậu bổ sung, trưởng quan đương nhiên có thể tốt lên.
”
Hứa Yến nhìn An Nhiên lại nhìn Quất Tử, chỉ chỉ mình: “Hóa ra chứng thiếu tin tức tố là thiếu tin tức tố của tôi hả?”
Quất Tử thu lại kiểm tra đo lường, nghiêm túc giải thích: “Tần suất phát bệnh của chứng bệnh này rất thấp, dễ xảy ra ở tình lữ hoặc là vợ chồng, đặc biệt là sau kỳ phát tình, người hấp thu nhiều tin tức tố của đối phương, đột nhiên tách ra sẽ khiến tin tức tố dễ dàng hỗn loạn, do đó sẽ dẫn tới chứng bệnh khác của cơ thể.
”
An Nhiên uống trà, không để ý tới Quất Tử ăn nói liên thiên.
Hứa Yến lại coi là thật, đảm bảo 24h ở bên cạnh An Nhiên, một bước cũng không rời.
Tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng thời gian thật sự ở cạnh nhau thì rất ít.
Sau khi một bước cũng không rời ở bên cạnh An Nhiên, Hứa Yến mới kiến thức được quan chỉ huy quân đoàn bận rộn như thế nào, đặc biệt là thời kì chiến tranh, quả thật là mỗi giây mỗi phút đều có báo cáo gửi tới, đến ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Dưới tình huống như vậy, An Nhiên làm sao có thể rút thời gian gửi tin nhắn cho hắn? Sợ là phải liều mạng hoàn thành công việc mới có chút thời gian nhàn rỗi như vậy.
Hứa Yến đau lòng, muốn chia sẻ công việc với hắn.
“Có việc gì em có thể làm không, em giúp anh làm.
”
Có rất nhiều chuyện, nhưng có Hứa Yến ở bên người, nên tinh thần của An Nhiên thả lỏng hơn rất nhiều.
“Em biết được cái gì?”
“Lúc trước học thu thập tin tức.
” Hứa Yến nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Nếu em không biết vậy thì anh sẽ không dạy em sao?”
An Nhiên tự hỏi một lát, mang theo hắn ra khỏi phòng.
Lúc trước ở Hoa Đô xuất hiện trùng động sau khi bị bọn họ quấy nhiễu cũng không tiếp tục mở rộng, nhưng sau đó ở hai khu vực khác cũng phát hiện trùng động, mấy ngày hôm nay đã có rất nhiều Công Trùng chui ra từ trong trùng động, nới này vẫn không thể tránh khỏi chiến trường.
Trên đường, An Nhiên giải thích tình huống trước mắt cho Hứa Yến: “Sóng trùng ở hành tinh Tiên Nữ đã lan ra rất nhiều tinh cầu khác, Hoa Đô cũng là một trong số đó, từ tình huống trước mắt, quy mô không nhỏ.
”
Trong lòng Hứa Yến căng thẳng, ban đầu Hứa Yến cho rằng An Nhiên chỉ tạm thời dùng chỗ này làm nơi dưỡng bệnh, không nghĩ tới Hoa Đô vậy mà cũng bị lan tới, trước kia nơi này cũng có Công Trùng hoạt động, nhưng chỉ có một ít, dựa vào quân khu đóng quân ở Hoa Đô là có thể giải quyết, dân chúng cũng đã thành thói quen với sự tồn tại của trùng tộc, sinh sống trong khu an toàn cũng không có hoảng sợ gì.
Nhưng hiện tại An Nhiên cũng tự mình tới, có thể sẽ có nhiều nghiêm trọng.
An Nhiên mang hắn tới tầng ngầm, không nghĩ tới nơi này lại giống cái bệnh viện ngầm kia, diện tích ngầm còn lớn hơn trên mặt đất.
Nhìn các nơi đều có lính canh gác, trong lòng Hứa Yến căng thẳng.
“Nơi này là quân khu trung tâm của trạm sao số một, sau khi khởi động phòng ngự tối cao, có thể ngăn cản ba đợt sóng trùng tập kích.
”
Mỗi khi đi qua một chỗ, An Nhiên sẽ giới thiệu chức năng của mỗi bộ cho Hứa Yến.
Hứa Yến nghiêm túc nghe, đồng thời cũng lưu ý thái độ cung kính của nhưng sĩ quan và binh lính đi qua.
Hắn thật sâu cảm nhận được, vợ nhà mình là một tướng quân được mọi người tôn kính, không giống với hắn.
“Làm sao vậy?” An Nhiên thấy hắn ngơ ra, cho rằng mình nói quá nhanh, hắn nghe không hiểu.
Hứa Yến cười khẽ, nghiêm túc nói: “Em sẽ không để anh chờ lâu.
”
An Nhiên ngẩn ra, mặt mày liền nhu hòa: “Anh biết.
”
Hai người tới tầng ngầm tầng 8, cả một tầng ở nơi này chính là bộ tin tức, cả một tầng thông với nhau, nhìn không thấy đầu.
Kỹ thuật viên nơi này có mấy ngàn người, chuyên môn thu thập sửa sang lại số liệu mà hệ thống trí năng ở Hoa Đồ kiểm tra đo lường gửi trở về, đảm bảo trước khi sóng trùng nổ ra tìm ra đối sách, kịp thời báo động trước khi sóng trùng lan tới khu vực dân chúng sinh sống.
Bọn họ vừa đi vào liền có sĩ quan alpha đi tới, kính lễ với An Nhiên.
An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, cũng giới thiệu Hứa Yến với đối phương: “Đây là trợ thủ của tôi Hứa Yến, kế tiếp hắn sẽ ở chỗ này giúp đỡ các anh.
”
Hứa Yến giật mình, nhìn về phía An Nhiên, dùng ánh mắt tỏ vẻ “Em muốn giúp anh đỡ bận, không phải giúp hắn đỡ bận.
”
An Nhiên bình tĩnh nói tiếp: “Sau này báo cáo của các anh trực tiếp gửi cho hắn là được, sau khi hắn xem rồi sẽ gửi cho tôi.
”
“Vâng!”
Hứa Yến chớp chớp mắt, choáng váng.
Tuy rằng hắn tự nhận thiên phú dị bẩm, nhưng mới học mấy ngày lại để cho hắn làm việc quan trọng như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?
Sau khi chào hỏi An Nhiên tiếp tục mang theo Hứa Yến đi tham quan những nơi khác.
Chờ tới khi đi đến nơi không có ai, Hứa Yến kéo tay An Nhiên: “An Tiểu Cay, anh đừng có để cho em làm lam nhan họa thủy, đánh giặc cũng không thể nói giỡn được.
”
An Nhiên nhìn hắn, đáy mắt không hề dao động: “Anh không nói giỡn, anh cảm thấy em làm được nên anh mới sắp xếp như vậy.
”
Hứa Yến cười khổ: “Anh lấy tự tin ở đâu ra vậy? Em có áp lực rất lớn.
”
“Không phải em nói, em là học bá sao?” An Nhiên tiếp tục đi về phía trước: “Đừng có áp lực, không phải còn có anh sao?”
Không cần nói liêu nhân như vậy có được không! Hứa Yến đi theo phía sau, trong lòng ngọt lịm: “An ca ca, em tới là để giảm việc cho anh, hiện giờ giống như ngược lại làm tăng gánh nặng cho anh.
”
An Nhiên câu lấy ngón tay của hắn, cười nhạt: “Em là tiểu Hoa của anh, không cần làm cái gì, chỉ cần ở bên cạnh anh là có thể giảm áp lực cho anh.
”
An Nhiên nói chính là tin tức tố của Hứa Yến có thể giúp thân thể hắn đạt được trạng thái tốt nhất, mà Hứa Yến đơn thuần lại nghe thành lời ngon tiếng ngọt, cảm giác người sắp bay lên trời.
Nếu đã nhận lấy trọng trách, Hứa Yến cũng không muốn làm hắn mất mặt, vì để mau chóng quen thuộc, hắn hầu như mất ăn mất ngủ, dưới tác dụng của adrenalin, thức một đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi, nếu không phải trong lòng lo lắng cho An Nhiên, hắn sẽ tiếp tục làm tiếp.
Trung uý Lâm, bộ trưởng bộ thông tin vốn tưởng rằng, thanh niên này nhất định là con cháu thế gia nhờ vào quan hệ mới vào được quân bộ, An Nhiên là vì nể mặt cấp trên mới cho mặt mũi, kỳ thật không để hắn ở trong mắt.
Ngày hôm sau đưa báo cáo lên, có 10 phần thì có 3 phần yêu cầu cung cấp số liệu càng kĩ càng tốt, một phần bởi vì phán đoán bị lầm nên bị trả về.
Trung uý Lâm xuất thân là binh sĩ công nghệ thông tin, trong lĩnh vực này đã rất chuyên nghiệp, đối với hành vi này của Hứa Yến rất khinh thường.
Xoa đôi mắt chua xót, Hứa Yến muốn trở về xem An Nhiên, lúc đi qua khu vực uống nước đột nhiên nghe được thanh âm của trung uý Lâm.
“Chỉ là một tiểu tử còn chưa tốt nghiệp, còn dám ở đây phát uy, nếu không phải nể mặt An thiếu tướng, hắn cho rằng mình là ai chứ.
”
“Cái gì cũng không hiểu mà chỉ chỉ chỏ chỏ báo cáo của chúng ta, thật không biết An thiếu tướng nghĩ gì, bị hắn làm bậy một hồi, không biết chậm trễ bao nhiêu thời gian.
”
“Lỡ như xảy ra chuyện gì, hắn gánh nổi không?!”
Thật chói tai.
Hai tròng mắt Hứa Yến hơi rũ xuống, nhưng bọn họ nói không sai, hắn một học sinh chưa tốt nghiệp dựa vào cái gì mà dám mệnh lệnh một đám binh lính làm việc?
Nói hắn ôm đùi thì hắn đồng ý, đùi của vợ không cho hắn ôm thì cho ai ôm? Nhưng nói hắn làm bậy? Như vậy không được.
Một đám người bên trong đang nói chuyện hăng say, Hứa Yến gõ cửa liền đi vào, thanh âm nói chuyện nháy mắt biến mất, ánh mắt một đám nhìn qua, không khí đều lộ ra xấu hổ.
Hứa Yến nhìn về phía trung uý Lâm, treo lên nụ cười buôn bán: “Lâm bộ trưởng, về bốn phần báo cáo kia, anh có dị nghị hoan nghênh anh tới tìm tôi thảo luận, anh nói với người khác tôi nghe thấy thì không được nha.
”
Nói xong lại gật đầu với những người khác, sau đó đóng cửa rời đi, để lại những người trong phòng hai mắt nhìn nhau.
Trở lại lầu 3, Hứa Yến đứng ở ngoài cửa hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa đi vào, quả nhiên An Nhiên đang làm việc, đang một lòng nhìn chằm chằm mấy màn hình ảo.
Đồ ăn trên bàn còn chưa đụng qua, đã lạnh ngắt.
Lại không ăn cơm.
Chờ An Nhiên kết thúc hội nghị video Hứa Yến mới đi qua, chống tay lên bàn và lưng ghế, cúi người hôn một cái lên trán An Nhiên: “Không ăn cơm, muốn thành tiên sao?”
An Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi nhìn qua: “Không đói bụng, đã quen việc chưa?”
Hứa Yến nhướng mày, tự tin cười: “Đương nhiên, anh cũng không nhìn xem em là ai.
”
An Nhiên có thể có được địa vị như ngày hôm nay cũng là từng bước đi tới, trường hợp nào mà chưa thấy qua, nghe lời nói của Hứa Yến trong lòng cũng biết không đơn giản như vậy, nhưng cũng không định chọc thủng.
Hài tử cứ được bảo vệ dưới cánh chim sẽ không bao giờ lớn, hơn nữa Hứa Yến cũng không cần.
Sau khi kết thúc công việc, An Nhiên đứng dậy, thân thể hơi ngừng lại, đột nhiên che miệng nôn khan.
“An Nhiên?” Hứa Yến nghe được âm thanh lập tức đỡ lấy người, chân tay hơi luống cuống: “Em kêu Quất Tử tới đây.
”
“Không cần.
” An Nhiên kêu ngừng: “Lát nữa sẽ không sao cả.
”
“Anh cứ như vậy sẽ bị đau bao tử.
”
Hứa Yến cho rằng hắn đói quá nên dạ dày đẩy nước chua, nên kéo người đi ăn cơm, nhưng cơm ngon vừa mới lên bàn, An Nhiên ngửi được mùi lại che miệng chạy vào buồng vệ sinh.
Hứa Yến nhìn Quất Tử: “Hắn hay như vậy sao?”
Quất Tử cũng bất đắc dĩ: “Dù sao thường xuyên như vậy, lại không phối hợp kiểm tra.
”
“Vì sao?”
Quất Tử thở dài: “Chắc là có bóng ma.
”
Bóng ma? Không đợi Hứa Yến nghĩ lại, trong phòng vệ sinh truyền tới thanh