Bởi vì một ít nguyên nhân, hành tung của Lãnh Phong và Hứa Tâm vẫn không thể bại lộ hoàn toàn, vì thế chiến đấu đặc huấn của Hứa Yến chỉ có thể đi tương đối xa, nơi trùng tộc phân tán.
Một ngày đặc huấn, Hứa Yến chán nản ghé vào trên bàn, vẻ mặt tâm như tro tàn.
An Nhiên ưu nhã ăn cá khô nhỏ, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hoàn toàn không tìm thấy cảm giác.
” Hoàn toàn không phải cảm giác tràn ngập sức mạnh khi đối chiến với An Tức, đặc biệt là luyện tinh thần lực xiềng xích, giống như luyện chân giả, bạn muốn nó động, nó càng không động.
An Nhiên bưng canh uống một ngụm, đây là Hứa Tâm nấu riêng cho hắn, nghe nói rất tốt cho bảo bảo.
“Lúc đánh với An Tức em nghĩ cái gì?”
Hứa Yến há mồm căn cá khô nhỏ An Nhiên đưa tới, vừa nhai vừa nghiêm mặt nói: “Muốn giết chết hắn.
”
Nói xong liền nhận được một cái đánh của An Nhiên: “Đừng nói nhanh như vậy, nghĩ cho kĩ.
”
Thiếu chút nữa bị sặc xương cá, Hứa Yến ngồi dậy tiến đến trước mặt An Nhiên: “Bị anh gõ cho sưng lên, mau thổi giúp em.
”
An Nhiên nhìn nơi không hề sưng lên kia, xoa xoa đầu của hắn, sau đó ăn cá khô nhỏ, sau khi mang thai qua hai tháng phản ứng ban đầu cũng dần dần biến mất, cũng không mẫn cảm với mùi tanh nữa.
Hứa Yến vô thức nhéo cá khô nhỏ thưởng thức trong tay.
Khi đối chiến với An Tức, hắn thật sự nghĩ là muốn giết chết đối phương, nhưng đồng thời, lúc huấn luyện trong rừng, hắn cũng có tâm thái như vậy, nhưng kết quả lại hoàn toàn không ra.
So với Công Trùng, An Tức rõ ràng nguy hiểm hơn, cũng càng khó đối phó hơn, hơn nữa lúc ấy trong lòng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng trở về cứu An Nhiên, có khả năng đây là nguyên nhân đầu tiên thúc đẩy sức mạnh thức tỉnh.
Nếu sát ý không thể thúc đẩy sức mạnh ra ngoài, vậy đổi một suy nghĩ khác, Hứa Yến chống cằm nhìn An Nhiên, như suy từ gì đó.
Nếu có người ức hiếp An Nhiên, đem cá khô nhỏ đặt trước mặt hắn lại không cho ăn….
Nếu có người nhìn thấy lỗ tai lông của An Nhiên còn muốn sờ….
.
Nếu có người muốn cướp An Nhiên đi….
.
Cái tên gia hỏa gọi là có người kia nhất định là không muốn sống nữa!
An Nhiên đang ăn, trước mặt đột nhiên thoáng qua một cái xiềng xích, toàn thân hắn cứng đờ, thân thể theo bản năng tiến vào trạng thái phòng ngự, nhưng rất nhanh cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên xiềng xích kia, lại thả lỏng xuống.
“Qủa nhiên như vậy liền không thành vấn đề.
”
Hứa Yến nhìn cánh tay vụt ra xiềng xích, suy nghĩ vừa xoay chuyển, xiềng xích ở trên không trung bày ra vài hình thái.
“Ừ, thật nghe lời, kế tiếp đổi thành hình tròn.
”
Ngón trỏ An Nhiên nhẹ nhàng chạm vào xiềng xích kia, bên trên hơi hơi có điện khiến tay hắn hơi tê tê.
Đồng thời, Hứa Yến cũng cảm nhận được, hắn lập tức dịch ngón tay An Nhiên ra: “Đây là vật nguy hiểm, không thể tùy tiện chậm bậy.
” Tuy rằng khi đó ý thức không rõ, hắn lại nhớ rất rõ ràng, dòng khí bên ngoài xiềng xích có thể để lại vết thương trên người An Tức, có thể thấy được sắc bén bao nhiêu.
“Không có việc gì.
” Lực chú ý của An Nhiên rốt cuộc cũng từ cá khô nhỏ chuyển tới nơi khác, hắn quan sát xiềng xích này, trong mắt lạnh nhạt khó nén nổi tò mò.
Khi hắn sinh ra ở dị nhân quốc đã không còn người nhà họ Lãnh, biết được chuyện của người nhà họ Lãnh cũng chỉ từ miệng người khác hoặc là ghi chép trong sách, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dị năng của nhà họ Lãnh.
“Trong sách có nói, tinh thần lực xiềng xích của người họ Lãnh có thể khắc chế được sức mạnh của người nhà họ An, hiện giờ xem ra, xác thật không giả.
”
Vừa rồi trong nháy mắt chạm vào, An Nhiên theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.
Hứa Yến nghĩ tới hắn từng dùng xiềng xích này khóa lại An Tức, vốn dĩ có thể khóa lại đối phương, nhưng sau đó đột nhiên sức mạnh của đối phương lại tăng lên, rất dễ dàng chặt đứt xiềng xích của hắn.
An Nhiên gật đầu: “Không kì quái, sức mạnh của em vừa mới thức tỉnh, không cùng một cấp bậc với hắn, cho dù có tác dụng khắc chế cũng không thể nào một chiêu là thắng.
”
Khi An Tức tại vị là quân chủ mạnh nhất trong lịch sử, tin tức tố có khả năng gây “tê” rất mạnh, chỉ dựa vào tuổi cũng đã lớn hơn Hứa Yến rất nhiều, cho dù Hứa Yến có thiên phú dị bẩm, muốn đơn độc đầu với An Tức vẫn có chút khó khăn.
Nhìn thấy Hứa Yến không phục nhíu mày, An Nhiên tâm tình tốt mà sờ đầu của hắn: “Không phải anh nói em kém, em đã rất tuyệt, chỉ là đối phó với loại người cấp bậc cao thủ, còn cần phải rèn luyện một khoảng thời gian.
”
Đề tài của hai người lại quay về trên xiềng xích, sau một lúc lâu quan sát, Hứa Yến phát hiện, hắn có thể khống chế sức mạnh phát ra từ xiềng xích, nếu khống chế sức mạnh này tới nhỏ nhất, cho dù An Nhiên đụng vào, cũng chỉ là cảm giác tê tê mà thôi.
“Chỉ có một cái thôi sao?”
“Không phải.
” Nói xong, bên cạnh cánh tay khác của Hứa Yến cũng thoát ra một cái.
Sau khi tìm được bí quyết, giải phóng kỹ năng cũng rất đơn giản.
An Nhiên có hứng thú, kéo Hứa Yến tới phòng thể thao thông với phòng nghỉ.
Hai người đứng đối diện, An Nhiên vẫy tay: “Tới đây đi.
”
Hứa Yến nhìn hắn lại nhìn xiềng xích, chân dài bước ra, hai bước đi qua bế người lên, vùi ở trên cổ hắn cọ cọ: “Tuy rằng bây giờ vẫn là ban ngày, nhưng nếu An ca ca mời, bao nhiêu lần em cũng theo.
”
Một lát sau trên mặt Hứa Yến nhiều thêm dấu răng.
Hai người một lần nữa đứng đối diện nhau, Hứa Yến phản kháng không có kết quả, thật cẩn thận dùng xiềng xích vây quanh An Nhiên vài vòng, từ từ buộc chặt.
An Nhiên tinh tế cảm nhận cảm giác ép bức này, thử dùng sức mạnh bản thân đi chống cự, tìm ra điểm cân bằng trong đó.
An Nhiên hứng thú bừng bừng mà thí nghiệm, nhưng khiến Hứa Yến hồi hộp sắp hỏng, nhiều vòng vây quanh như vậy không phải nói giỡn, lỡ như không cẩn thận làm một lỗ trên người vợ vậy phải làm sao bây giờ.
An Nhiên tốn một giờ cũng chỉ hiểu biết được một chút, ngược lại Hứa Yến trong quá trình này càng hiểu biết phải khống chế sức mạnh này như thế nào.
Đêm khuya đi vào giấc ngủ, tay Hứa Yến không thành thật vói vào vạt áo An Nhiên, trước khi ngủ hắn không sờ thì không ngủ được.
An Nhiên nắm lấy cổ tay của hắn, ý vị thâm sâu hỏi: “Mỗi ngày sờ, có sờ thấy cái gì không?”
Tay Hứa Yến lướt qua những đường cong xinh đẹp trên da thịt hắn, nghe thấy một câu như vậy não bộ tự phiên dịch thành dụ dỗ.
Tâm nhãn quá xấu, biết rõ sáng sớm ngày mai hắn còn phải đi đặc huấn, thời gian không cho phép chơi trò chơi kích thích còn dụ hoặc hắn.
Hứa Yến ôm hắn từ phía sau, vừa sờ vừa ở bên tai hắn giải thích mình sờ được cái gì.
“Nơi này là cơ bụng xinh đẹp giống em….
nơi này là đường nhân ngư….
.
nơi này là….
.
” Hứa Yến cố ý hạ giọng, nghe vừa ái muội vừa gợi cảm.
An Nhiên tóm lấy móng vuốt của người nào đó càng sờ càng đi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, việc công xử lý theo phép công mà nói: “Được rồi, ngủ.
”
Trong giọng nói không nghe ra một chút khát vọng bị khơi gợi nào.
Đang chơi vui vẻ, Hứa Yến cúi đầu nhìn, người đã nhắm mắt lại, thật sự ngủ rồi.
….
là chính anh muốn chơi, chơi được một nửa liền đi ngủ là có ý gì? Hiện giờ em không ngủ được!
Ngày hôm sau, Hứa Yến và Lãnh Phong đi ra căn cứ.
Bọn họ mở một chiếc chiến đấu mini, Lãnh Phong điều khiển.
Hứa Yến ngồi bên ghế phụ, thường thường nhìn Lãnh Phong, thật hâm mộ.
“Rõ ràng cha cái gì cũng biết, vậy mà không dạy con một hai cái.
” Làm hại hắn hiện giờ giống như nhi đồng, muốn huấn luyện từ vỡ lòng.
Lãnh Phong thuần thục mà thao tác trên các nút phức tạp của chiến cơ, thuận miệng trả lời: “Cha đã dạy, nhưng con quá nhỏ, nghe không hiểu.
”
Hứa Yến căn bản không có ký ức như vậy, rất hoài nghi: “Con mấy tuổi?”
Lãnh Phong mở bản đồ ra xem xét vị trí: “Hơn một tuổi.
”
Hứa Yến khó có thể tin nhìn hắn: “Cha không phải cho rằng mình sinh ra thần đồng đó chứ?”
Lãnh Phong phản bác đương nhiên: “Con là con trai Tâm sinh, là thần đồng cũng không kì quái.
”
Hứa Yến y một cái, đột nhiên ăn phải cẩu lương của cha mẹ, đau răng.
“Thì ra cha cũng có lúc yêu tới mụ mị đầu óc.
”
Lãnh Phong không cho là như vậy phản bác: “Cha vẫn luôn cảm thấy con và Tâm là hai người đáng yêu nhất trên đời.
”
Hứa Yến: “….
.
” Tuy rằng bị nói đáng yêu con thật vui vẻ, nhưng cha à cha có thể đừng bày một khuôn mặt như bình thường nói loại lời này được không?
Trong khu nguy hiểm, một chiếc xe huyền phù dân dụng bay về một hướng nào đó.
Trong xe Kim Hi tức giận nói với ghế điều khiển: “Ba ba, hiện giờ bên kia rất nguy hiểm! Hiện giờ, lập tức, quay trở về khu an toàn đi!”
Nam tử trung niên ngồi trên ghế điều khiển vẻ mặt lo âu, căn bản không nghe lời hắn.
“Đều là con tự theo tới, nhưng con vẫn không nghe lời!”
Kim Hi rống lên: “Con nói người cũng không nghe đó thôi? Con vì sao phải nghe ba chứ!”
“Con muốn tạo phản sao?!”
Nam tử chính là hiệu trưởng Hoa Đại.
“Cha rốt cuộc có chuyện gì nhất định phải đi làm bây giờ? Không muốn sống nữa sao?!”
Sắc mặt Kim hiệu trưởng mệt mỏi, bọng mắt cũng sắp chảy tới khóe miệng, so với hình tượng nhân sĩ mấy tháng trước chênh lệch rất xa.
Hắn híp mắt, bởi vì buồn ngủ, hầu như không mở ra được.
“Chuyện này nếu không làm được đồng dạng sẽ mất mạng.
”
Mấy thứ linh tinh trên bầu trời rơi một ít xuống rừng cây nhỏ, bay qua phía trên xe huyền phù, đột nhiên chịu đòn nghiêm trọng, chỉ nghe rầm một tiếng vang lớn, xe mất đi khống chế, không ngừng rơi xuống.
Một con Công Trùng cấp hai ra ngoài đi săn ngậm con mồi xuyên qua rừng cây, đầu vừa mới lòi ra, không biết xiềng xích từ nơi nào bay tới trói chặt cổ nó, trong nháy mắt, thi thể chia lìa.
Hứa Yến và Lãnh Phong từ hướng khác đi tới đây, nhìn thấy máu đỏ bắn trên mặt đất, trong lòng Hứa Yến cũng không gợn sóng nữa.
Sau buổi tối nói chuyện với Hứa Tâm, lại nhìn thấy máu một lần nữa, khi phát hiện tay mình không hề run rẩy, lúc này Hứa Yến mới nhận ra rằng, khúc mắc nhiều năm mà mình cảm thấy sợ, bối rồi cuối cùng cũng đã giải.
Sau khi có thể tự nhiên sử dụng tinh thần lực xiềng xích, hôm nay Hứa Yến được đặc biệt cho phép cả ngày đều sử dụng cái này.
Tương tự như lúc thử nghiệm với An Nhiên, Hứa Yến phải liên tục thay đổi cường độ để tìm kiếm kỹ xảo và kinh nghiệm trong đó.
Lãnh Phong cũng giống như trước không giải thích nhiều, hắn không lựa chọn tay cầm tay chỉ, có rất nhiều trường hợp là để cho Hứa Yến tự mình thử, ở thời điểm quan trọng thì cho nhắc nhở, so với không ngừng chỉ dạy thì có lợi hơn.
Hai cha con đang định tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hoản loạn, hai người nhìn nhau, lập tức chạy về phía âm thanh phát ra.
Xe huyền phù bị đập trên mặt đất thành sắt vụn, nhưng hành khách bên trong lại hoàn hảo không tổn thương gì, chắc là siêu xe khác với xe thay thế đi bộ.
Nhưng hai cha con Kim Hi cũng không an toàn, mới vừa chui ra khỏi xe huyền phù, trước mắt liền xuất hiện một con Công Trùng cao ba mét, nước miếng tanh tưởi chảy ra từ cái miệng mọc đầy răng của nó, thiếu chút nữa là nhỏ lên đầu Kim Hi.
“A!!!!” Kim Hi la lên một tiếng, tay chân cùng sử dụng lùi ra sau.
Mắt thấy Công Trùng tới gần, một tiếng súng vang lên, hiệu trưởng Kim giơ súng bắn mấy phát về phía Công Trùng.
Nhưng kỹ năng không chuẩn, tất cả đều bắn trật.
Hai cha con không có cách nào, hốt hoảng chạy trốn.
“Đã nói rất nguy hiểm ba còn cứ đòi tới, ba nói hiện giờ phải làm sao bây giờ?!” Kim Hi vừa chạy vừa oán giận.
Khuôn mặt của hiệu trưởng Kim cũng trắng bệch, vừa tức giận vừa chột dạ: “Tóm lại nên tìm một hang động trốn trước đã!”
Kim Hi tức giận đến thiếu chút nữa nhảy lên, chỉ vào phía trước kêu to: “Chúng ta đang ở đồng bằng, lấy đâu ra hang động!”
Sự thật chứng minh vừa chạy vừa cãi nhau là không hiệu quả, bọn họ thực mau bị Công Trùng đuổi kịp.
Kim Hi ôm cánh tay ba ba, cằm cũng run rẩy: “Ba ba, ba,