Tả Tĩnh U quá đỉnh!
Rõ ràng khoảng cách Tiêu Niệm rời khỏi cô đã sắp qua hơn một năm.
Nhưng lúc này nhìn đến Lộ Thanh đứng ở trước mặt thì Doãn Bạch vẫn không nhịn được nhớ lại cảm giác chua xót không cam lòng cùng với phẫn nộ rất nhỏ.
Cô không biết Lộ Thanh có biết quan hệ thật sự của cô cùng Tiêu Niệm hay không, cũng không thèm để ý Tiêu Niệm sẽ đánh giá cô như thế nào, càng không nghĩ để ý tới Lộ Thanh là xuất phát từ lý do gì mời cô đến tham gia hôn lễ.
Là thật sự giống như lời Lộ Thanh nói vậy là bởi vì chính mình trợ giúp Tiêu Niệm rất nhiều, cho nên mới chân thành đến mời.
Hay là nói, là người yêu hiện tại đã chiến thắng cô, cho nên đang đến trước mặt người cũ như cô thị uy.
Mà bất kể là lý do nào thì trong lòng Doãn Bạch đã không quan trọng.
Quan trọng là Doãn Bạch cho rằng đã trôi qua lâu như vậy, chính mình sẽ buông bỏ được lại kỳ thật lại không có.
Không chỉ có không có buông được, thậm chí chua xót không cam lòng cùng phẫn nộ của cô cũng không có giảm bớt đi nửa phần.
Cô chưa từng biết rõ bản thân mình ở trên mặt tình cảm lại là một người bụng dạ hẹp hòi như vậy.
Cô không tiêu sái, cũng không được yêu, cho nên vô luận là đối mặt với Tiêu Niệm hay là Lộ Thanh, thì nàng điều duy nhất cô có thể làm chỉ có vô năng cuồng nộ.
Cô thậm chí......!
Thậm chí việc đi thương tổn Tiêu Niệm hoặc là Lộ Thanh cũng không làm được.
Doãn Bạch cực lực nắm lấy gậy trong tay, nét hết cuồn cuộn chua xót cùng phẫn nộ trong lồng ngực.
Cô cười trừ một cái rồi làm như không có việc gì nói: "Phải không? Vậy thì tốt quá rồi.
Bất quá tháng hai thì có khả năng tôi phải đi nước ngoài tham gia hội nghị, nhưng nếu đó là hôn lễ của cô cùng Tiêu Niệm thì tôi đương nhiên rất cao hứng mà tham gia."
Ngữ khí so với lúc trước càng giống người trưởng thành hơn, ý cười lại không rời đáy mắt: "Nhớ rõ gửi thiệp mời cho tôi, đến lúc đó cho dù tôi không đến cũng sẽ tặng quà tân hôn cho hai người."
Lộ Thanh nhấp môi dùng ngữ khí thành khẩn: "Cảm ơn Doãn đổng đã vui lòng nhận lời." Lộ Thanh nói xong, quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, "Tôi cũng hy vọng cô Tả có thể tới tham gia hôn lễ của tôi."
Tả Tĩnh U đạm đạm cười: "Vậy trước chúc mừng cô." Tả Tĩnh U làm người ngoài cuộc, cũng không nên góp lời cái gì, đành phải nói một lời khách sáo.
Bất mãn trong lòng Doãn Bạch đạt tới đỉnh điểm, nhịn xuống xúc động sắp trợn trắng mắt bắt đầu đuổi khách: "Vậy về sau lại nói?".
Xin hãy đọc truyện tại || trumtruy en.M E ||
"Được Doãn đổng."
Sau khi đạt được mục đích thì Lộ Thanh cũng lưu loát xoay người rời đi.
Doãn Bạch đứng tại chỗ, chống gậy theo bản năng mà nhìn theo bóng dáng của Lộ Thanh, nhìn người kia hòa nhập vào trong đám người, ý niệm thứ nhất trong lòng lại là không biết Lộ Thanh xoay người đi có phải tìm Tiêu Niệm hay không.
Rốt cuộc Lý tiểu thư là fans của Tiêu Niệm, cho nên hôn lễ của cô ấy mời Tiêu Niệm cũng là rất bình thường.
Sau khi ý thức được khả năng này thì Doãn Bạch lập tức thu hồi tầm mắt của mình rồi xoay người nhìn về phía một phương hướng khác.
Cho dù cô rất muốn nhìn đến Tiêu Niệm, nhưng một khi đã nhận thức Tiêu Niệm cùng Lộ Thanh ở bên nhau, Tiêu Niệm cũng không phải của cô nữa thì cô liền khổ sở không có biện pháp đối mặt.
Tả Tĩnh U đứng ở bên cạnh cô đem hết tất cả thu hết vào đáy mắt, nàng nhìn gương mặt Doãn Bạch kia chợt giấu đi tươi cười, có chút lo lắng mà mở miệng: "Cô có ổn không?"
Doãn Bạch thở dài, quay đầu nhìn về phía người bạn mới của mình một cái, trong mắt đều là bất đắc dĩ: "Không ổn thì thế nào, chẳng lẽ kéo cô ta đi hành hung một trận? Bây giờ đang ở hôn lễ của con gái cưng Lý tiên sinh nha, nếu tôi đại náo một hồi thì là không muốn làm ăn nữa!"
Doãn Bạch phồng má lên rồi thở phì phì mà nắm chặt nắm tay: "Đáng giận! Sớm biết thì tôi nên tìm người trùm bao bố kéo cô ta đến lối nhỏ đánh một trận! Cô ta làm tôi rất tức giận!"
Tả Tĩnh U hiểu rõ Doãn Bạch bất quá chỉ là đang nói lời tức giận thì nàng không nhịn được mà bật cười, không biết nên nhận xét cái gì: "A......!Cái này......!Đánh người vẫn luôn không tốt lắm."
Doãn Bạch nhìn mắt Tả Tĩnh U, sâu kín thở dài: "Đương nhiên tôi biết mình không nên làm mấy chuyện như vậy......!Nhưng mà......!Nhưng mà tôi rất tức giận......"
Điểm này thật ra Tả Tĩnh U lại đồng cảm khi bản thân mình cũng bị như vậy, nàng gật gật đầu nói: "Ừm, tôi có thể hiểu.
Khi ấy, tôi cũng rất muốn......!Tìm người kia rồi phát tiết cảm xúc của mình......! Nhưng......"
Tả Tĩnh U dừng một chút, có chút do dự nói: "Tình huống của tôi với cô thì không giống nhau." Dù sao cũng là Hạ Chí Văn xuất quỹ trước, nàng phẫn nộ như thế nào thì cũng biết sai lầm lớn nhất thì vẫn ở trên người chồng mình.
Mà Doãn Bạch......Mà chuyện Doãn Bạch trải qua nàng cũng không biết rõ cho nên cũng không tiện góp ý cái gì.
Doãn Bạch chống gậy, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm lại buồn bực nói: "Đúng vậy, chúng ta không giống nhau."
Hạ Chí Văn đã từng yêu cô ấy sâu đậm như vậy nhưng Tiêu Niệm trước nay đều chưa từng yêu cô.
Thậm chí sau vài tháng kết thúc hợp đồng thì Tiêu Niệm mới bắt đầu cùng Lộ Thanh ở bên nhau.
Tiêu Niệm cô ấy......!Kỳ thật đã cho cô đủ thể diện.
Thậm chí cô cũng không thể nói là Tiêu Niệm sai, hay Tiêu Niệm có người thứ ba, hay Tiêu Niệm vi phạm hợp đồng! Bởi vì Tiêu Niệm, chỉ là không yêu cô thôi.
Chẳng lẽ không yêu một người, thì sai sao? Không đáp lại tình yêu một người thì là sai sao?
Trong lòng Doãn Bạch cái gì cũng đã hiểu rõ, chỉ là không cam lòng, không cam lòng vì cái gì người được yêu không phải là cô.
Nghĩ đến đây, Doãn Bạch hít sâu một hơi rồi thở ra thành tiếng.
Nàng nhún nhún vai rồi quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Sao......!Kỳ thật tôi có thể hiểu cách làm của cô ấy, nếu tôi có thể cùng người tôi yêu kết hôn thì tôi còn muốn làm quá hơn cô ấy."
"Tôi sẽ mời hết người cũ của người yêu tôi để cho bọn họ xếp hàng ngồi thành một bàn, lại tặng cho bọn họ mấy món kỷ niệm sau đó ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị hận thù của bọn họ cùng người tôi yêu đi vào lễ đường."
"Nhân chi thường tình mà, tôi hiểu tôi hiểu."
Tả Tĩnh U nhìn cô đang tươi cười trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng cong cong mi mắt mà nhìn Doãn Bạch, cười hỏi cô: "Vậy ý của cô là muốn tham gia hôn lễ của họ sao?"
Doãn Bạch xì một tiếng khinh miệt: "Tưởng bở, riêng chuyện này tuyệt đối không có khả năng!"
Giới hạn của cô cũng không có cao như vậy, tạm thời còn không thể từ đáy lòng mà chúc phúc người mình yêu cùng người yêu của cô ấy hạnh phúc.
Chuyện Tiêu Niệm rời khỏi cô, cô lại chưa hạnh phúc, cũng không thể vui vẻ lên được.
Cách làm tốt nhất chính là, làm như không thấy.
Tả Tĩnh U gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu cách làm của cô, vì thế đề nghị nói: "Vậy hiện tại có muốn ăn đồ ngọt hay không, để thay đổi chút tâm tình?"
Doãn Bạch đốc đốc đốc mà gõ gậy vài cái, trầm ngâm một hồi rồi quyết đoán lưu loát mà nói: "Muốn!"
Tả Tĩnh U cười trả lời: "Tốt,