Chú cáo nhỏ của Boss!
Lần này cần đi xem ca kịch 《 Phí Hôn Lễ Thêm La》 là do viện ca kịch hoàng gia biểu diễn, Doãn Bạch đã đặt chỗ ngồi cùng máy bay rất sớm, chỉ chờ mang Tả Tĩnh U đi chơi.
Bình thường đều cô sẽ xuất phát trước hai ngày, lúc này đây vì Tả Tĩnh U, lại lo lắng người này lệch múi giờ cho nên Doãn Bạch quyết định đi trước ba ngày, cô cũng sẽ đến sân bay trước Tả Tĩnh U.
Tới ngày đã hẹn, Doãn Bạch kêu Trương Ngọc sớm đã chuẩn bị hành lý tốt cho mình, đưa cô đến sân bay trước hai tiếng, sau đó chờ Tả Tĩnh U.
Đã quyết định từ sớm là buổi chiều hai giờ máy bay sẽ cất cánh, nhưng từ 11 giờ Doãn Bạch đã bắt đầu chờ, lúc ngồi chờ cứ liên tiếp xem đồng hồ, ngồi trong phòng chờ sốt ruột cứ gõ gậy đốc đốc đốc.
Cô nghĩ thầm Tả Tĩnh U làm sao còn chưa tới, lại không thể gọi cho cô ấy nhiều, cho nên một người bắt đầu miên man suy nghĩ.
Đến giờ này còn chưa tới, có phải bạn của cô bị kẹt xe, hay là trên đường đi đã xảy ra chuyện? Hay là nói, Tả Tĩnh U đột nhiên có việc, muốn cho cô leo cây?
Phải biết rằng từ lúc hẹn xong cô đều mỗi ngày chờ, mỗi ngày mong, hy vọng Tả Tĩnh U có thể cùng cô đi chơi.
Nếu hôm nay Tả Tĩnh U vứt bỏ cô, cô nhất định sẽ khó chịu chết!
Cô cứ nghĩ như vậy cùng lúc cũng gõ gậy càng nhanh, gõ đến Trương Ngọc đối diện đang chơi điện thoại cũng ngẩng đầu lên.
Trương Ngọc thở dài một tiếng, dời ánh mắt từ trên màn hình điện thoại đi, thập phần chân thành kiến nghị: "Boss, hay là em lại gọi cho trợ lý cô Tả nha."
Doãn Bạch liếc người kia một cái, hừ lạnh một tiếng: "Gọi cái gì mà gọi, không phải nửa tiếng trước cô ấy đã nói sắp đến hay sao? Có lẽ một chút liền tới thôi."
Trương Ngọc thập phần bất đắc dĩ nói: "Không phải do em sốt ruột sao?"
"Nói bậy!" Doãn Bạch đánh chết không thừa nhận, "Tôi mới không có, cô ấy thích đến sớm hay muộn thì tùy cô ấy!"
Trương Ngọc chửi thầm, không phải người ta đến trễ mà ngài đến sớm được không! Nói nữa, nếu không nóng lòng thì làm sao ngài lại liên tục gõ gậy, gõ đến gậy sắp gãy luôn rồi được không!
Trương Ngọc phóng mềm ngữ khí, cùng Doãn Bạch ôn tồn nói: "Boss, tôi vẫn có chút không yên tâm, hay là vẫn nên gọi cho trợ lý Dương nha.
Theo lý thuyết cũng qua nửa tiếng rồi đáng lý nên tới.
Vạn nhất nếu trên đường có sự cố chúng ta cũng có thể kịp giải quyết?"
Doãn Bạch nghĩ thầm lời này còn rất có đạo lý, cô rầm rì một hồi lâu, mới không tình nguyện nói: "Vậy mau gọi đi."
"Dạ được!"
Trương Ngọc ấn điện thoại gọi cho trợ lý Dương Nghệ.Sau khi cuộc gọi được nhận Trương Ngọc vội hỏi hai người đã tới đâu.
Doãn Bạch ngồi ở một bên lập tức dựng lỗ tai lên nghe, Trương Ngọc dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn vẻ mặt tò mò của cô lúc này vội vàng khuếch đại âm thanh.
Không bao lâu thanh âm trợ lý Dương liền tràn ngập phòng chờ: "Mới vừa xuống xe, sẽ nhanh đến phòng chờ, mong hai người đợi một chút."
Doãn Bạch nghe đến đó, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt còn tốt, không có xảy ra chuyện, cũng không có cho cô leo cây!
Trương Ngọc thấy cô rốt cuộc an tâm, liền nói với đầu bên kia một câu: "Vậy cô cùng cô Tả chú ý an toàn, chậm một chút cũng đừng quá sốt ruột.
Tôi cùng Boss ở phòng chờ chờ hai người."
Dương Nghệ nói: "Hẹn gặp lại."
Trương Ngọc liền tắt điện thoại.
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Bạch cuối cùng không còn gõ gậy nữa, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Boss, lúc này ngài đã yên tâm rồi đi!"
Doãn Bạch vuốt ve gậy, hừ nhẹ một tiếng: "Hai người họ cũng đều đã là người trưởng thành, tôi có cái gì không yên tâm."
Vậy vừa rồi ngài thúc giục rồi lại thúc giục cái gì a!
Trương Ngọc nhẹ sách một tiếng: "Rõ ràng liền rất lo lắng......"
Doãn Bạch trợn trắng mắt với người kia, đến phản ứng.
Trương Ngọc thấy thế, thở dài một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì lại cực kỳ cảm khái mà nói: "Boss mấy năm nay thay đổi không ít nha."
Doãn Bạch nghiêng đầu, có chút khó hiểu mà nhìn về phía Trương Ngọc: "Vì sao nói như vậy? Tôi có thay đổi gì sao?" Doãn Bạch cảm thấy, từ sau mấy năm cô biết Tiêu Niệm, cô vẫn luôn là trạng thái này mà.
Trương Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: "Chính là có loại cảm giác, lúc trước trước mặt chúng tôi ngài cũng rộng rãi, nhưng phải phải như đối với cô Tả vậy."
"Ở trước mặt cô Tả vừa thích bưng, khẩu thị tâm phi, gương mặt đối với người ta, không khác băng lắm......"
Trương Ngọc bẻ ngón tay, nhất nhất mà đếm thói hư tật xấu của Doãn Bạch.
Doãn Bạch nghe xong trong nháy mắt lập tức giơ gậy lên như muốn đánh người kia: "Uy, dám ở trước mặt tôi nói những lời này, nên nói lời hay một chút, không thì tôi đánh em tin không!"
Doãn Bạch giơ gậy ở không trung hư hư mà múa may hai cái, Trương Ngọc lập tức nghiêng người trốn đi, cười hì hì nói: "Tôi nói giỡn, Boss ngài bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!"
Doãn Bạch hừ một tiếng, thu gậy lại ở trước mặt mình, nghĩ nghĩ có chút không tình nguyện nói: "Còn có cái gì nữa, tiếp tục nói tiếp."
Được miệng vàng lời ngọc, Trương Ngọc lại bắt đầu bá bá bá: "Tóm lại lúc trước cảm giác Boss đặc biệt có hình tượng, cảm giác là lưu ly hoặc là pha lê, phải che chở thật tốt, một chút không cẩn thận sẽ nát."
"Nhưng có thể là sau khi chia tay cô Tiêu......!Chính xác mà nói là cô Tiêu đã cho ngài đả kích quá lớn, trực tiếp đánh tan phần pha lê ngài mang không còn chút nào, lộ ra sợi bông mềm mại bên trong......"
Trương Ngọc làm động tác luồn chỉ xe kim, thập phần sinh động so sánh: "Mà hai đứa nhỏ cách vách cùng cô Tả thì sao, thì lại dùng thiện ý tình thương còn có quan tâm dệt thành một tấm vải bao lấy sợi bông là ngài, khâu lại thành một con búp bê vải đáng yêu."
Trương Ngọc nói xong, hai tay hợp lại thập phần nghiêm túc mà nói: "Hiện tại boss đã không phải tảng băng, là búp bê vải đáng yêu, người gặp người thích, là cái loại này đó."
Doãn Bạch nhẹ tê một hơi, giơ tay xoa xoa cánh tay chính mình: "Sao hôm nay tôi cảm thấy em phá lệ buồn nôn? Em cho rằng tâng bốc tôi tôi liền tăng tiền lương sao hả?"
Trương Ngọc nháy mắt với cô một chút, cười nói: "Boss sao ngài có thể nghĩ tôi như vậy, tôi là thật tình thấy ngài đáng yêu chứ không phải vì tiền lương đâu!"
"Nói nữa, dựa theo quy định tập đoàn chúng ta thì năm nay tôi đã có thể tăng luôn rồi."
Doãn Bạch nhìn người kia liền cười lạnh một tiếng: "A! Quả nhiên vẫn là vì tiền lương! Nông cạn!"
Trương Ngọc thở dài: "Ngài là nhà tư bản, không hiểu người làm công chúng tôi.
Tiền lương đương nhiên quan trọng.
Nhưng bỏ qua quan hệ chủ với nhân viên, lấy quan hệ bạn bè bình bình thường thường mà nói, thấy ngài như vậy tôi rất vui."
"Đêm qua, khi ngài kêu tôi chuẩn bị hành lý tôi liền vui đến giống như học sinh tiểu học chuẩn bị đi chơi."
Doãn Bạch có chút không được tự nhiên, gõ gõ gậy, lẩm bẩm nói: "Tôi rõ ràng như vậy sao?"
Trương Ngọc thở dài: "Quả thật không phải quá rõ ràng! Tôi đã đi bên cạnh ngài đã lâu dù không tính rất nhiều năm.
Trước kia trừ bỏ đối với cô Tiêu, cũng không thấy ngài dùng bộ dáng này với ai.
Cho nên cô Tả, quả thật là người bạn rất đặc biệt với ngài."
"Tôi cảm thấy, đối với Boss thì người bạn này thật sự là quá tốt."
"Nếu cô Tiêu Niệm là tiểu hoa hồng của ngài, như vậy Tả lão sư nhất định là chú cáo nhỏ mang đến tình bạn cho ngài."
"Nói thật, Boss như vậy rất tốt có thể có một người chân chính quan tâm ngài, chúng tôi đều rất vui vẻ."
Chú cáo nhỏ?
Doãn Bạch nghe nghe cả người không được