Màu xanh xám, là màu sắc đặc thù trong cuộc đời tôi.
(*Đặc thù là nét riêng biệt, điểm nổi bật hơn so với phần còn lại)
Doãn Bạch ở bệnh viện bồi Tả Tĩnh U một buổi trưa, lúc chạng vạng Tả Tĩnh U cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Do phát sốt hơn nữa còn lăn lộn làm đầu Tả Tĩnh U là một mảnh hôn mê.
Nàng suy yếu ngồi dậy từ trên giường, theo bản năng nhìn về sô pha phía cách đó không xa.
Một người lớn như Doãn Bạch vậy, lúc này cuộn tròn thân thể, nằm ở trên sô pha bệnh viện đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tả Tĩnh U nhìn cái ót của cô, do dự một hồi lâu vẫn là xốc chăn từ trên giường xuống dưới, mang dép lê ở bên cạnh đi về phía Doãn Bạch.
Nàng vòng qua sô pha, đi đến phía trước Doãn Bạch cúi người đánh giá cô.
Doãn Bạch cuộn tròn thân thể, thoạt nhìn ngủ đến rất là ngon ngọt.
Đôi mắt xanh xám xinh đẹp của cô giờ này khắc này đã nhắm lại, chỉ để người khác nhìn đến lông mi vừa dài vừa mảnh xinh đẹp của cô.
Tả Tĩnh U cúi người, cẩn thận đánh giá gương mặt trắng nõn của Doãn Bạch một phen lại nghĩ thầm, thật đáng yêu a.
Lúc ngủ càng thêm đáng yêu.
Có thể là di chứng từ phát sốt, Tả Tĩnh U cảm thấy chính mình hiện tại quá không bình thường.
Nàng nhìn một hồi, liền đi thêm vài bước ở đối diện sô pha Doãn Bạch ngồi xuống.
Tả Tĩnh U nghiêng người cuộn tròn đầu gối, đè trọng lượng thân thể ở trên tay vịn sô pha, nâng quai hàm lẳng lặng nhìn Doãn Bạch.
Tầm mắt cô dừng ở trên mặt Doãn Bạch thật lâu, Tả Tĩnh U nhìn gương mặt xinh đẹp kia của đối phương, lang thang không có mục tiêu suy nghĩ, nếu như gần chút nữa gần một chút nữa nói không chừng nàng có thể đếm từng cọng lông mi của Doãn Bạch.
Đương nhiên, cũng có thể không thể đếm được.
Rốt cuộc lông mi của Doãn Bạch thật sự là quá nhiều, vừa dài vừa dày.
Nàng nâng quai hàm, lúc thì suy nghĩ lông mi Doãn Bạch, lúc thì nhớ lại vì sao lại ở chỗ này, nghĩ nghĩ, nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch lên cười một chút.
Có lẽ là tầm mắt nàng dừng lại khá lâu, lại hoặc là Doãn Bạch ngủ đủ rồi.
Không một hồi, Tả Tĩnh U liền nhìn đến lông mi mảnh dài của Doãn Bạch nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó mi mắt xốc lên, lộ ra cặp mắt màu xanh xám dường như bịt kín sương mù kia.
Không biết có phải ảo giác hay không, một khắc Doãn Bạch mở mắt ra Tả Tĩnh U cảm thấy tất cả trước mắt tựa hồ trở nên càng thêm rõ ràng.
Thật giống như là......!Có ánh sáng gì đó lóe lên.
Tả Tĩnh U nhìn ánh mắt cô mờ mịt thuần tịnh lại ngây thơ giống như nai tơ, không tự giác giơ tay nắm thành quyền nhẹ nhàng, đè ở trên ngực mình.
Qua vài giây, Tả Tĩnh U mới cười một chút, nói với Doãn Bạch đang từ từ tỉnh lại một câu "Cô tỉnh?"
Doãn Bạch còn mờ mịt nghe được thanh âm theo bản năng ngửa đầu, mà khi nhìn đến Tả Tĩnh U ngồi ở đối diện thì tầm mắt mờ mịt một chút liền có tiêu điểm.
Như là người bắn cung tinh mắt đã nhắm được hồng tâm, Doãn Bạch nháy mắt rõ ràng, đặt ánh mắt mình chuẩn xác ở trên người Tả Tĩnh U, chớp chớp mắt hỏi: "Cô Tả?"
Giọng nói rơi xuống, Doãn Bạch vội vàng từ trên sô pha thức dậy, cả gậy cũng chưa sờ đã vội vàng dùng đơn chân nhảy đến trước mặt Tả Tĩnh U, vô cùng cao hứng nói: "Đầu còn đau hay không, đã đói bụng hay chưa, có lạnh không? Còn phát sốt không?"
Cô hỏi liên tiếp mấy câu, Tả Tĩnh U còn chưa có kịp trả lời, liền nhìn thấy Doãn Bạch nhảy đến trước mặt mình, một tay chống ở trên tay vịn sô pha, một tay cúi người tới lại đo nhiệt độ cho nàng.
"Tôi không có chuyện......"
Tả Tĩnh U còn chưa có nói xong, thân ảnh cao gầy của Doãn Bạch liền hướng nàng đè ép xuống.
Rất nhanh lòng bàn tay ấm áp của Doãn Bạch cũng dừng ở trên trán của nàng: "Để tôi xem nhiệt độ cơ thể xem thế nào rồi."
Doãn Bạch nói như vậy, nghiêm túc dò xét hai lần ở trên trán nàng.
Tả Tĩnh U ngửa đầu, nhìn Doãn Bạch đè ở phía trên mình, không biết vì sao tim đập chợt sai nửa nhịp.
Nàng không ý thức nắm chặt tay mình, nhìn đường cằm xinh đẹp của Doãn Bạch, chỉ cảm thấy những gì mình muốn nói đều dừng ở trong cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.
Tư thế này, thật sự là quá ái muội......
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn mặt Doãn Bạch, nghĩ thầm Doãn Bạch thật sự rất cao, người cũng thật lớn, cũng sắp ôm nàng lên.
Trong đầu Tả Tĩnh U đều là chút ý tưởng lộn xộn, nhưng không một hồi, Doãn Bạch rút tay về, nửa dựa vào sô pha như trút được gánh nặng nói: "Tốt, trán không nóng như vậy nữa, chắc là sốt đã giảm."
Có thể là mới vừa tỉnh ngủ, cho nên thanh âm Doãn Bạch so với ngày thường đã mềm đi rất nhiều.
Cô một tay chống ở trên tay vịn sô pha Tả Tĩnh U, dựa vào bên người nàng, buồn ngủ ngáp một cái rồi mềm mềm mại mại lẩm bẩm: "Chị tốt xấu gì cũng là người sắp bôn bốn, tuy rằng công việc rất bận nhưng phải chiếu cố bản thân mình thật tốt a."
Tả Tĩnh U ngửa đầu, nhìn khóe mắt cô buồn ngủ đến nổi lên nước mắt, còn có làn da cô bởi vì quá mức trắng nõn cho nên khuôn mặt có vẻ non nớt, dừng một chút cường điệu nói: "Chỉ mới đầu 30, không có bôn bốn."
Doãn Bạch nghe xong có lệ mà ngáp một cái, hoàn toàn buồn ngủ mà nói: "Được được được đầu 30, nhưng cũng là tuổi tác bôn bốn."
Tả Tĩnh U hừ một tiếng, nhìn Doãn Bạch có chút bất mãn nói: "Đừng nói tôi bôn bốn, cô thật đáng ghét nha!" Tuổi gì đó, đối với người đẹp ở tuổi hiện tại của nàng mà nói, là tối kỵ!
Doãn Bạch vội vàng rủ mắt đi nhìn nàng, nhìn thấy Tả Tĩnh U tức giận, khuôn mặt đã phồng thành cá nóc nhỏ thì Doãn Bạch không khỏi mỉm cười.
Cô nhịn không được duỗi tay chọc chọc mặt Tả Tĩnh U, cười tủm tỉm nói: "Được rồi được rồi, bộ dáng chị bây giờ còn trẻ hơn đầu 30, thoạt nhìn so với con của chị còn trẻ hơn chút."
Tả Tĩnh U nhịn một hồi không nhịn xuống, cuối cùng vẫn là cười khúc khích, ngửa đầu nhìn cô cười ngâm ngâm hỏi: "Trẻ nhiều hay không?"
Doãn Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: "Ừm.......!Như là 4 tuổi."
Tả Tĩnh U che miệng cười khẽ: "Như vậy thì có chút khoa trương!"
Doãn Bạch vươn một ngón trỏ, ở trước mặt nàng quơ quơ cùng Tả Tĩnh U nghiêm trang mà nói: "Không phải vậy thì người sinh bệnh còn không chịu nằm viện, bình thường thì không chiếu cố mình thật tốt, bộ dáng khi phát sốt, trừ bỏ không có khóc lớn đại náo, vậy thật là chị không có khác gì với đứa nhỏ 4 tuổi nha."
Tả Tĩnh U bị cô nói có chút ngượng ngùng, nhưng cũng còn nhớ rõ bộ dáng mình khi sinh bệnh khó có thể mở miệng.
Nàng ôm đầu gối mình cuộn tròn ở trên sô pha, ánh mắt né tránh nói: "Nào có khoa trương như vậy."
Doãn Bạch nhẹ a một tiếng, duỗi tay chọc chọc đầu nàng: "Là có."
Tả Tĩnh U ăn đau, nhẹ tê một tiếng rồi ngửa đầu nhìn Doãn Bạch có chút bất mãn nói: "Không phải tôi đã nói không cần quan tâm sao.
Nếu hôm nay cô mặc kệ tôi, chúng ta hiện tại đã ở York."
Doãn Bạch liếc Tả Tĩnh U liếc mắt một cái, vẻ mặt như "Chị đang nói mấy lời ngu ngốc gì": "Chị cũng đã sốt thành cái dạng này, tôi có thể mặc kệ chị sao.
Còn có a, chính chị có thể đáng tin cậy chút hay không, bạn tốt tôi phát sốt a, chị còn muốn đi theo tôi bay sao, chị còn là người có thể chất bị lệch múi giờ, chỉ sợ còn chưa tới York cũng chỉ còn một mình."
Tả Tĩnh U chột dạ, thanh âm nho nhỏ nói: "Làm gì khoa trương như vậy, lúc trước khi còn chạy show, không phải cũng mang bệnh ra trận rồi cũng căng mình đối phó được sao?"
Doãn Bạch cảm thấy thái độ này của Tả Tĩnh U rất có vấn đề, cô có chút tức giận.
Cô thở phì phì mà thổi bay tóc mái trên trán mình, thập phần nghiêm túc nói cùng Tả Tĩnh U: "Trước kia là trước kia, tôi với chị đi xem kịch, lại không phải chạy show, đến nỗi cần chị đua như vậy sao?"
Tả Tĩnh U thở dài, ánh mắt sâu kín nhìn Doãn Bạch: ".Đến nỗi như thế đó.
Ai kêu cô nói bồi cô đi xem kịch mới tha thứ cho tôi đây.
Đó chính là cơ hội thông cảm do tôi tặng hoa lâu như vậy mới có được mà."
Một khắc như vậy, Doãn Bạch cảm thấy tâm mình hung hăng bị chọc một chút.
Cô nhìn Tả Tĩnh U ngồi