Nếu thích hợp, có thể thử.
Doãn Bạch nằm ngửa ở trên giường, đặt điện thoại ở bên tai, nỗ lực áp lại nước muốn đổ ra, cưỡng bách chính mình dừng hết lực chú ý ở trên người Tả Tĩnh U.
Thanh âm Tả Tĩnh U phi thường dễ nghe, như nước ở núi sâu khê cốc róc rách lưu động, mát lạnh động lòng người.
Bản lĩnh đọc lời thoại của Tả Tĩnh U rất là tốt, khi nàng đang nói: "Romeo ơi, Romeo, sao chàng lại cố tình là Romeo?
Hãy từ chối cha chàng và từ chối tên họ của chàng
Hoặc nếu không, chàng hãy tuyên thệ là tình yêu của em
Và em sẽ không còn là người của họ Capulet nữa."
Trong đầu Doãn Bạch bắt đầu hiện lên một thiếu nữ Tả Tĩnh U ngây ngô non nớt, nàng đứng ở phía trên cửa sổ cao cao, tắm mình dưới ánh trăng nhìn xuống người yêu chú rể nàng nhận định.
Tình cảm nàng cực nóng vừa thuần túy lại tràn đầy, làm người khác không khỏi vì tình yêu sống động của thiếu nữ này rung động.
Nhưng mà khi Tả Tĩnh U nói lời thoại của Romeo: "Ta vượt được bức tường này là nhờ đôi cánh nhẹ nhàng của tình yêu, mấy bức tường đó ngăn sao được tình yêu, mà cái gì sức mạnh tình yêu có thể làm thì tình yêu đều dám làm, vậy cho nên ta sẽ không sợ người nhà em ngăn cản."
Trong đầu Doãn Bạch, liền lại hiện lên Tả Tĩnh U mặc trang phục kỵ sĩ thời Trung cổ.
Eo nàng vác bội kiếm, đón ánh trăng mênh mông không sợ gian nan hiểm trở trèo lên trên tường cao, đi gặp người yêu của nàng.
Tả Tĩnh U thâm tình chân thành, lãng mạn động lòng người như vậy, làm người cảm thấy nàng chính Romeo vì yêu mà sinh vì yêu mà chết.
Doãn Bạch nghe thanh âm Tả Tĩnh U, trong đầu không ngừng mà hiện lên đủ loại tạo hình của người kia.
Quá độ đau đớn ăn mòn đại não Doãn Bạch, dần dần kéo cô vào mênh mang đất nước đen tối.
Ý thức cô lâm vào trong bóng đêm, nhưng thanh âm Tả Tĩnh U lại bắt lấy thần kinh của cô, làm "Sinh" ở bên cạnh cô tự do thanh tỉnh.
Trong lúc đau đớn bên cạnh an ủi này, Doãn Bạch rất mau liền lâm vào bên trong nửa mộng nửa tỉnh, lòng mang một nguyện cảnh tốt đẹp nặng nề ngủ đi.
Tả Tĩnh U đọc thêm vài đoạn dài cho cô, chờ sau khi đi vào sân bay Tả Tĩnh U mới phát hiện Doãn Bạch đã không nhắn tin trả lời cho nàng một quãng thời gian thật dài.
Tả Tĩnh U phỏng đoán cô đau đến ngủ mất rồi, nàng không khỏi mở miệng, tựa như gọi đối phương: "Doãn Bạch......"
"Doãn Bạch......"
Đó là vài tiếng kêu rất ôn nhu, nhưng mà Doãn Bạch đã ngủ cũng không có nghe được.
Tả Tĩnh U đợi hồi lâu cũng không có chờ được câu trả lời thì khẽ thở dài một tiếng, ôn ôn nhu nhu nói: "Mơ đẹp, Doãn Bạch."
Tả Tĩnh U cúp điện thoại, cầm điện thoại từ trên xe đi xuống dưới, đi vào sân bay.
Lúc đang đợi chờ đăng ký thì Tả Tĩnh U cảm thấy nhàm chán, đơn giản đánh dấu kịch bản một lần.
Những thứ thời đại học của Tả Tĩnh U cơ hồ không liên quan với nàng hiện tại, nhưng nàng lại phá lệ thích kịch, cho nên khi đại học đã gia nhập nhóm kịch.
Năm đại học thứ hai, trong tiệc Nguyên Đán của trường nàng đã cùng bạn học đóng vở kịch《 Romeo và Juliet 》, cũng chính là lúc này nàng gặp Hạ Chí Văn.
Bọn họ gặp nhau ở cửa hậu đài.
Nam thanh niên lớn hơn nàng vài tuổi, mặc áo sơ mi trắng cùng áo khoác xanh xám ôm camera ở cửa nhìn nàng nói: "Cô là đàn em vừa rồi diễn vai Romeo đúng không? Cô thoại đặc biệt tốt ~"
Hạ Chí Văn ôm camera, nhếch miệng cười với nàng một chút, thập phần dương quang soái khí: "Tôi quay phim điện ảnh, có một kịch bản hay cô có muốn tới thử một lần hay không?"
Hạ Chí Văn nói xong, đưa danh thiếp cho Tả Tĩnh U, cặp mắt xinh đẹp đào hoa tràn đầy ý cười: "Tôi cảm thấy cô là người rất có cảm xúc, đôi mắt của cô có, trong thanh âm của cô cũng có, mà động tác thần thái của cô cũng vậy.
Trời sinh cô đã thích hợp xuất hiện trước màn ảnh."
"Muốn tới thử xem hay không, hợp tác với tôi cùng cốt truyện này không chừng có thể đả động nhân tâm?"
Năm đó Tả Tĩnh U không đến hai mươi tuổi.
Nàng nhìn người nam chân thành tha thiết lại phấn chấn, nên đã tiếp nhận danh thiếp cũng nhận lời mời của hắn.
Trong xương cốt Hạ Chí Văn là người rất lãng mạng, tin tưởng tình yêu là huyến lệ ngắn ngủi, chết đi là lãng mạn, tất cả đều là lãng mạn lộng lẫy.
Không có lãng mạn thì anh ta thà rằng chết đi.
Tả Tĩnh U trẻ tuổi bị mê hoặc, không tự giác vì cái người trẻ tuổi này mê muội.
Ở dưới bối cảnh ái muội mê ly như vậy, hai người tuổi trẻ làm ra phim điện ảnh, kết quả thật sự chỉ bằng chuyện xưa với tình yêu cùng lãng mạn bắt đi.
Bộ điện ảnh đầu tiên nàng hợp tác cùng Hạ Chí Văn, cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên Hạ Chí Văn làm đạo diễn.
Năm đó, nàng đạt được mấy giải thưởng lớn "Diễn viên mới xuất sắc nhất", mà phim của Hạ Chí Văn cũng đoạt được một giải thưởng lớn, còn có vài cái là "Đạo diễn mới xuất sắc nhất".
Giữa nàng cùng Hạ Chí Văn, chưa từng có ai phủng ai.
Không có Hạ Chí Văn, nàng cũng được công nhận.
Hạ Chí Văn không có nàng, cũng có thể quay ra phim điện ảnh hay.
Chỉ là hai người họ cùng nhau hợp tác, từ trước đến nay đều tôn nhau lên thành huy, cho nhau thành tựu.
Hạ Chí Văn cũng đã nói, nàng là Muse của anh ta, là nơi để anh ta phát ra lãng mạn.
Nhưng mà Tả Tĩnh U xem ra, lãng mạn của anh ta không tới từ nàng thì cũng sẽ không kết thúc nơi nàng, do đó họ đã chia tay.
Tình yêu a......!Chính là lãng mạn đến chết như vậy, là thứ ngắn ngủi lại hoa mỹ.
Nó làm người ta cảm thấy ngọt ngào, lại làm người ta cảm thấy thống khổ, giống như anh túc bọc đường vậy khiến người muốn ngừng mà không được.
Cũng giống như □□ lau mật, càng điềm mỹ, càng trí mạng.
Nhưng cho dù là như thế, Tả Tĩnh U cũng vẫn chờ mong những điều tốt đẹp tiếp theo đến.
Rốt cuộc cuộc đời rất ngắn, ngại gì thử một lần.
Tuy rằng sẽ có khả năng sẽ đau đớn, nhưng cũng có khả năng sẽ thu hoạch được vô số tốt đẹp.
Huống chi, người lúc này lại gặp được một người tốt đẹp như vậy.
Nếu đã gặp gỡ, nàng làm sao có thể lừa gạt con tim của mình, bảo nó đừng đập loạn nữa chứ?
————
Miệng Doãn Bạch đau vài ngày, mấy ngày nay cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Mỗi ngày gian nan cắn ống hút ăn cơm, làm cảm xúc của cô càng thêm bực bội.
Nhưng may mắn mấy ngày nay Tả Tĩnh U thấy cô đáng thương, chia ra hơn phân nửa tinh lực ở trên người cô, buổi tối mỗi ngày đều thay đổi phương pháp dỗ cô ngủ.
Doãn Bạch được nàng dỗ vui vẻ, cũng không đi so đo chuyện tháng sau nàng cùng người khác chạy nữa.
Ngày nọ Tả Tĩnh U ca hát dỗ Doãn Bạch ngủ,