Một mình tịch mịch cũng tốt.
Có câu gọi là "Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*." Đã nhận một viên kẹo hối lộ nên buổi trưa đó đối với thanh âm vui đùa ầm ĩ cách vách truyền đến thì Doãn Bạch cũng làm như không thấy.
(* Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)
Nhưng đứa nhỏ này thật sự là quá ồn rồi, giống như một đám chim nhỏ ríu rít luôn ầm ĩ không ngừng.
Dù cho cách một bức tường thì Doãn Bạch cũng bị mấy tiếng chơi đùa ồn ào làm cho đau đầu.
Cô không thể nhịn được nữa, đành phải xách theo sách của mình trở lại ban công lớn ở lầu hai biệt thự để phơi nắng.
Khoảng cách xa xôi như vậy, tiếng đứa nhỏ vui cười xuyên qua tầng tầng cách trở, bay tới trong tai Doãn Bạch.
Những thanh âm vui vẻ đó tựa như từ một thế giới khác, hấp dẫn lực chú ý của Doãn Bạch.
Doãn Bạch ngồi ở trên đu dây ở ban công lầu hai đã buông sách trong tay ra, quay đầu nhìn về phía bọn nhỏ đang vui cười.
Tầm mắt cô xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa tươi, xuyên qua bóng cây lay động, cuối cùng lướt qua tường bị dây đằng quấn quanh vây dừng ở biệt thự cách vách.
Cùng với sân nhà tinh xảo bên này của cô thì sân hàng xóm lại bất đồng, một mảnh cỏ xanh trên đất, còn lại cũng có một ít bóng cây nhỏ bên ngoài sân.
Giờ này khắc này đang có hai đứa nhỏ cầm vợt đánh cầu lông lắc lư lắc lư vui sướng mà chạy tới chạy lui.
Doãn Bạch nhìn thân ảnh bọn nhỏ nơi xa đang truy đuổi thì suy nghĩ bắt đầu phát tán.
Vì cái gì vẫn luôn chỉ có hai đứa nhỏ này chơi đùa? Không có những người khác bồi hai đứa chơi? Chẳng lẽ dì làm trong nhà không có ở nhà? Còn người lớn trong nhà thì đều ra ngoài?
Bất quá người có thể ở chỗ này thì gia nghiệp không bình thường, hẳn là sẽ có dì làm ở nhà đi.
Nhưng mà mấy dì làm này mặc kệ hai đứa nhỏ?
Doãn Bạch miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ đến nhà mình cũng có phải cũng là quạnh quẽ không, vì ngoại trừ những dì làm mỗi tuần định kỳ đến làm vệ sinh thì cũng không có những người khác ở đây.
Nghĩ như vậy rồi nhìn đến nhà cách vách chỉ có hai đứa nhỏ làm bạn chơi cùng nhau liền thấy cũng không có gì hiếm lạ.
Doãn Bạch phân thần suy nghĩ một hồi, đem cuốn thơ trong tay quay đầu nhìn về phía 《 Hoàng Tử Bé 》 đặt ở một bên cứ do dự một hồi liền cầm lên mở sách ra.
"Vào năm 6 tuổi tôi đọc được một quyển sách miêu tả về rừng rậm nguyên thủy......"
Sau khi Doãn Bạch đọc hết sách của mình thì cuốn cô thích nhất chính là quyển《 Hoàng Tử Bé 》này.
Tâm tình tốt hay là không tốt, cô đều thích xem quyển sách này.
Chỉ việc cô đem cuốn này đọc đến thuộc lầu lầu, thậm chí cả ngôn ngữ gốc của nó cô cũng có thể nhớ hết.
Mỗi lần cầm lấy quyển sách này thì cô đều có cảm giác vui sướng không tên.
Tiếng gió từ nơi không xa ồn ào náo động thổi qua tới cũng đã dần dần tiêu tán, ngay cả gió xuân dịu dàng cũng dừng bên người mình rồi chậm chạp lướt qua.
Chỉ có ánh mặt trời ấm áp từ trên khung kính dày dặn xuyên thấu qua cành lá um đùm rồi chiếu vào trên bàn đu dây.
Doãn Bạch ngồi ở trên đu dây nhìn ánh mặt trời nhỏ vụn vặt, lại lật qua một trang giấy:
"Nàng rốt cuộc cũng nói Hoàng Tử bé:
Gặp lại, hãy thật hạnh phúc.
Ta lãng phí quá nhiều thời gian lại ngu xuẩn như thế cũng chỉ vì che giấu tình cảm vốn có của bản thân.
Mà hiện tại chàng phải đi, ta mong chàng sẽ tha thứ."
"Ta vốn nên nói với chàng sớm hơn, từ trước đến nay, ta đều thầm mến chàng."
"Đi thôi, đi thôi......!Hiện tại hãy đi thôi......"
"Không có chàng, ta cũng có thể chịu được gió cùng đêm đen lạnh lẽo này."
"Không có chàng ta cũng có thể cùng nhóm sâu lông cùng những chú bướm cùng lừa gạt bản thân không có phiền não......"
"Không cần lại níu kéo, gặp lại."
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn tranh minh họa trên sách: Hoàng Tử bé ôm trượng pha lê, cùng đóa hoa hồng duy nhất trên tinh cầu này của mình nói lời từ biệt: "Gặp lại......!Hãy thật hạnh phúc."
Doãn Bạch duỗi tay sờ ảnh minh hoạt hoa hồng có bốn cái gai, chua xót mà cười một chút: "Nói gặp lại cái gì đây......!Hoàng Tử bé của cô đã đi lạc rốt cuộc không về được."
"Cô rõ ràng chỉ có bốn cái gai mà còn cảm thấy có thể bảo hộ bản thân, còn nói không sợ mãnh hổ cùng dương đà, cô rốt cuộc đang thể hiện cái gì đây? Cô rõ ràng......!Rõ ràng không muốn rời khỏi người ta được, vì cái gì lại để người ta rời đi đây."
Doãn Bạch hít sâu một hơi, giơ tay đem sách ở trên mặt lại đem nước mắt mình nén trở về, có chút ủy khuất nói: "Cô rõ ràng, rõ ràng bị người ta thuần hóa vì cái gì có thể thản nhiên mà nói gặp lại đây."
Tiêu Niệm, em rõ ràng đã thuần hóa tôi, vì cái gì lại phải rời khỏi tôi đây?
Doãn Bạch nhắm mắt lại trong đầu lại hiện ra cảnh tám năm trước, vào lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng Tiêu Niệm ở nhà hát.
Đó là ngày quốc tế thiếu nhi, ngồi ở giữa một nhóm người lớn trẻ nhỏ lại ngửa đầu nhìn tiểu Hoa Hồng trên sân khấu, thân mặc váy xanh tóc đỏ đang lưu luyến không rời mà cùng Hoàng Tử bé của mình từ biệt.
Trên sân khấu tối tăm Doãn Bạch chỉ nghe được tiếng tim đập loạn của mình.
Vào thời khắc đó cô ngửa đầu nhìn đôi mắt rưng rưng giống như hoa hồng tươi đẹp động lòng người của cô gái kia, chỉ cảm thấy chính mình trở thành Hoàng Tử bé trong truyện cổ tích đã tìm được đóa hoa hồng duy nhất, độc nhất vô nhị của cuộc đời mình.
Tiêu Niệm là màu sắc xán lạn duy nhất trong cuộc sống chỉ có màu xám trắng thảm đạm của cô.
Nhưng mà cô sai rồi còn là sai mười phần.
Cô cho rằng, cả đời cô sẽ bảo hộ hoa hồng của chính mình bảo hộ cô ấy vô ưu vô lự.
Cũng chưa từng nghĩ tới Tiêu Niệm từ lúc bắt đầu liền không phải là đóa "Tiểu hoa hồng" sẽ bị người thuần hóa.
Kỳ thật Tiêu Niệm là Hoàng Tử bé, mà cô mới là một đóa hoa hồng chỉ có bốn cái gai kia, mà còn là đóa hoa hồng biệt nữu giương nanh múa vuốt.
Cho nên đến cuối cùng giống như chuyện cổ tích đã nói "Hoàng Tử bé" đã rời khỏi cô.
Nghĩ đến đây, trong đầu Doãn Bạch không thể nhịn được mà lại hiện ra buổi tối ngày đó, lộ ra cảnh tượng Lộ Thanh cùng Tiêu Niệm ôm nhau khóc thì trong lòng không khỏi có chút hối hận.
Rõ ràng chưa từng yêu tôi, vì cái gì phải đối tốt với tôi như vậy?
Rõ ràng đã thuần hóa tôi, vì cái gì lại phải rời khỏi tôi đây?
Lại một lần lâm vào trong cảm xúc bi thương, Doãn Bạch ở dưới ánh mặt trời lại có chút tự sa ngã.
Cô không phải người dễ dàng vì lựa chọn của mình mà hối hận, nhưng cố tình ở trên mặt tình cảm lại chưa có một lần có thể làm tốt, cho nên hối hận ngày càng nhiều.
Ngay lúc cô đình trệ thì điện thoại đặt ở trên mặt bàn bắt đầu không thuận theo mà vang lên không ngớt.
Tiếng chuông