Chúc mừng năm mới!
Doãn Bạch cùng Tôn giáo thụ và hai bạn nhỏ lại chơi một hồi, rốt cuộc Tôn Minh Duệ cũng đã bưng sủi cảo hấp nóng hôi hổi lên: "Tới tới tới, có sủi cảo rồi!"
"Văn Văn, Đồng Đồng, mau đi dọn chén đũa, chuẩn bị ăn sáng!"
Tôn Minh Duệ đặt sủi cảo ở trên mặt bàn, quay đầu kêu hai đứa nhỏ một câu.
"Tới rồi tới rồi!" Nghe được đã có thể ăn, đồng chí Tôn Tĩnh Văn rốt cuộc không rảnh chăm chú vào trò chơi nữa, duỗi tay kéo em gái mình nhảy nhót chạy đến phòng bếp rửa tay, thuận tiện dọn chén đũa.
Doãn Bạch thở dài, chống gậy đứng dậy, chậm rãi đi theo phía sau hai đứa nhỏ đến phòng bếp rửa tay.
Cô vừa chầm chậm đi, vừa nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ bất đắc dĩ nói: "Hai đứa, đi chậm thôi."
Đừng có đi nhanh lại khẩn trương vội vàng giống như hổ đói vồ mồi như thế.
Sau khi cùng nhau chuẩn bị bữa ăn xong, mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, chờ "chủ gia đình" Tôn Minh Duệ mở lồng.
Nắp lồng hấp nồi mở ra, một mùi thơm tuyệt vời lan tràn.
Sau khi hơi nước thức ăn đậm đà tản hết, Doãn Bạch thăm dò, nhìn thấy sủi cảo hấp bóng loáng trong suốt như thủy tinh kia, nghĩ thầm trông chúng cũng khá ngon.
Kích cỡ nhất trí, bụng béo phì phì, trong suốt có chút giống sâu lông, cũng không biết ăn vào thì mùi vị nó sẽ thế nào.
Ngay khi Doãn Bạch nghĩ như thế, Tôn Minh Duệ bắt đầu cầm lấy chén chia sủi cảo cho mọi người.
Đầu tiên là cho Tôn giáo thụ một chén, lúc sau mới đến Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ.
Doãn Bạch cúi đầu, nhìn một đám "Sâu nhỏ phì" béo đô đô trong chén, dùng chiếc đũa chọc chọc cũng không dám động đậy.
Cô quay đầu, mịt mờ mà nhìn Tôn giáo thụ đối diện một cái, cố gắng xem phản ứng của người kia như thế nào.
Ai biết người bạn lớn của cô có tâm thái giống cô hay không, mà khi ánh mắt cô lướt qua, Tôn giáo thụ cũng đồng dạng nhìn về phía cô, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Được rồi, người bạn này cũng kén ăn y như cô, dường như đang trần ngập lo lắng về kỹ năng nấu nướng của con gái lớn.
Hai người âm thầm trao đổi bằng ánh mắt một phen, sau đó lặng lẽ dời mắt về phía trên người Văn Văn.
Văn Văn -- người cuối cùng được đưa sủi cảo, dưới ánh nhìn trầm lặng của em gái bên cạnh đưa đũa gấp một miếng sủi cảo rồi đặt lên môi, sau đó thổi hai lần rồi cắn xuống một ngụm.
Nước súp đậm đà chảy trong miệng, nơi đầu lưỡi cảm nhận vị ngon, còn bị kích thích bởi độ nóng của thức ăn.
Văn Văn vội vàng đưa tay lên để ở bên môi hít hà nói, "Rất...!rất..."
Theo mỗi một chữ "Rất" của con bé nói ra, ánh mắt chờ mong dừng ở trên người con bé liền thoáng sáng lên một chút.
Doãn Bạch không khỏi có chút khẩn trương, rốt cuộc là rất rất rất rất cái gì đây? Rất nóng a, quá nóng, hay là rất khó ăn?
Văn Văn hoàn toàn không nhận ra tâm tâm tình gấp gáp của những người bạn kế bên, hít hà một hồi lâu mới nuốt sủi cảo vào, đôi mắt ứa nước mắt nói: "Rất nóng a......"
Tôn Minh Duệ thở dài, bất đắc dĩ nhìn con mình một cái: "Ai kêu con gấp như vậy, không phải vừa rồi đã ăn nhiều đồ ăn vặt rồi sao, vậy cũng không làm con no hả?"
Tôn Tĩnh Văn hì hì cười: "Bởi vì sủi cảo mẹ làm ăn rất ngon nha."
Nghe câu nói như thế Doãn Bạch thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cô cùng ba người trên bàn cầm đũa lên gấp một cái cho vào miệng, vừa cắn xuống, đột nhiên nghe được Văn Văn khách quan nói một câu: "Nhưng mà hình như mẹ cho muối hơi nhiều, nên nó hơi mặn."
Khi Văn Văn nói câu này, khoang miệng Doãn Bạch đã ngấm vào một mớ súp mặn, sau đó cô đã nếm tới mùi vị còn hơn cả cá mặn......!
Rất mặn......!
Sắc mặt Doãn Bạch nhất thời thay đổi, nhổ ra cũng không được, nuốt xuống cũng không xong, vì thế cô đành phải củng cố tinh thần phải vội vàng ùng ụt nuốt cả cục sủi cảo xuống.
Sủi cảo hơi nóng trượt xuống cổ họng, như thể nuốt phải một quả cầu lửa, Doãn Bạch cảm thấy một cảm giác bỏng rát nhẹ truyền từ thực quản xuống dạ dày.
Xong đời! Nóng quá!
Doãn Bạch sốt ruột muốn đi tìm nước uống, lúc này nghe được Tôn Tĩnh Văn nghi hoặc nói: "Aizz, rất mặn sao? Con cảm thấy còn khá ổn nha, mọi người thấy thế nào?"
Tôn giáo thụ mới vừa nuốt xuống một miếng sủi cảo gật gật đầu, khách quan đánh giá: "Có chút mặn......"
Khẩu vị Tôn giáo thụ thiên nhạt, Tôn Tĩnh Văn quyết định không tiếp thu ý kiến của bà, nhìn về phía Đồng Đồng cười hỏi: "Đồng Đồng cảm thấy sao? Sủi cảo của dì làm có mặn không?"
Đồng Đồng ngọt ngào cười: "Không mặn nha, sủi cảo dì làm rất ngon, ngon không kém gì của mẹ làm."
Tôn Minh Duệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy "Số lượng vừa phải" của mình chắc không lệch lắm.
Nhưng ngay khi cô ấy thở phào nhẹ nhõm, Đồng Đồng đã từ ghế trên nhảy xuống, lộc cộc chạy đến bên cạnh bàn trà: "Con muốn uống một ly nước"
Vẻ mặt Tôn Minh Duệ ngay lập tức cứng đờ lại.
Có Đồng Đồng mở đầu, Doãn Bạch cũng mở miệng nói: "Đồng Đồng, cũng rót giúp chị một ly."
"Vâng ạ!"
Mà bắt đầu từ Đồng Đồng mọi người cũng rời khỏi bàn, đi đến bên cạnh bàn trà cầm bình nước lại đây.
Tôn Minh Duệ nhìn nhìn phản ứng của mọi người thì hiểu ngay sủi cảo này thực sự rất mặn.
Nhưng cô ấy không tin nên nhất quyết tự cắn một miếng, nhẹ giọng nói thầm nói: "Có mặn như vậy sao......"
Kết quả cắn xuống một ngụm, nước súp mặn chát đang nồng nặc bốc lên, cứ thế tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, biểu tình trên mặt cô ấy càng thêm xuất sắc.
Chà, thật sự rất mặn đấy.
Tôn Minh Duệ có chút băn khoăn, sau khi mọi người về hết thì rất ngượng ngùng nói: "Không nghĩ tới tôi bỏ nhiều muối vậy, nếu không chúng ta đừng ăn nữa, ăn cái khác thế nào?"
Tôn giáo thụ gắp sủi cảo chọc mở nó ra rồi nhúng vào trong nước ấm, an ủi con mình: "Không có việc gì đâu, không nên lãng phí thế, nhúng nước là có thể ăn được."
Doãn Bạch cùng hai đứa nhỏ học theo: "Đúng vậy, nhúng nhúng nước là có thể ăn, đừng lãng phí đồ ăn."
Mọi người bắt đầu sôi nổi an ủi Tôn Minh Duệ, nói rằng cô ấy không thường xuyên nấu ăn nên làm ra được như vậy là được lắm rồi, không sao cả.
Trước kia chỉ là trợ thủ giúp Tiểu Du, làm vậy cũng rất ổn.
Nấu cơm cũng giống như là làm thí nghiệm, thử cái mới thì khó tránh sẽ gặp thất bại, chỉ cần luyện tập thêm vài lần thì tốt rồi.
Tôn Minh Duệ được an ủi một phen đã cảm thấy rất cảm động, vì vậy cô ấy quyết định tối nay phải kiểm soát lượng gia vị cho thật vừa phải để chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho mọi người.
Mà lúc nghe cô ấy thề thốt như vậy, chắc chắn ai cũng sẽ có cảm giác như nhấc tảng đá