"Bạn đến để thực hiện lý tưởng của Đạt Oa, còn chúng tôi đến để thực hiện ước mơ của bạn."
Ngay khi mọi người đang nói chuyện, vị biên kịch kia mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ, hở lưng chậm rãi đi về phía họ.
Nghe được tiếng bước chân của đối phương, Diệp Sán vội vàng quay đầu lại, tiếp đón: "Lâm Tử Hề, ở đây."
Lâm Tử Hề nghe được thanh âm cô ấy, cười một chút rồi nhanh đi đến bên này ngồi xuống.
Lâm Tử Hề ngồi ở bên cạnh con gái, duỗi tay xoa xoa đầu cô bé, lúc này mới lướt qua Diệp Sán cùng Doãn Bạch, rồi dừng tầm mắt ở trên người Tả Tĩnh U: "Tả tiểu thư thật trùng hợp, không nghĩ tới lần này có duyên như vậy, có thể ngồi gần cô."
Lâm Tử Hề nói, vươn tay về phía Tả Tĩnh U: "Ngài khỏe, tôi là Lâm Tử Hề."
Lâm Tử Hề còn lớn hơn Tả Tĩnh U vài tuổi, lại là tiền bối trong giới.
Tả Tĩnh U đứng dậy bắt tay lại đối phương: "Cô Lâm khỏe."
Hai người định trò chuyện một lúc, Lâm Tử Hề rất thích diễn xuất của Tả Tĩnh U, Tả Tĩnh U cũng biết cô có hợp tác cùng Mạnh Tri Thu.
Từ đó hai người cũng bắt đầu hàn huyên.
Chỉ là cách nhiều người ở giữa như vậy thì luôn có chút bất tiện.
Tả Tĩnh U quay đầu, cùng Doãn Bạch bên cạnh nói một câu: "Doãn Bạch, chúng ta đổi chỗ ngồi nha?"
"Được." Doãn Bạch nghe lời, chống gậy đứng dậy thay đổi vị trí với Tả Tĩnh U, thuận tiện cho nàng có thể trò chuyện với Lâm Tử Hề.
Lâm Tử Hề cũng quay đầu, nhìn về phía Diệp Sán: "Sán sán?"
Diệp Sán hừ lạnh một tiếng, lúc này mới không tình nguyện đứng dậy, trao đổi vị trí cùng Lâm Tử Hề.
Nàng vừa đổi chỗ còn vừa rầm rì cái gì quả nhiên chị không yêu tôi, tôi đã biết chị coi trọng người phụ nữ này, mỗi ngày đều khen người ta cũng không khen tôi......ở trong miệng.
Sau khi nói xong còn cực kỳ khoa trương mà ôm lấy con gái mình, làm như con nít kêu khóc: "Con ngoan, mẹ khổ quá."
Đứa bé nho nhỏ không thể không giơ tay xoa đầu cô ấy, giống như tiểu đại nhân hống: "Mẹ, không cần khoa trương vậy đâu, mẹ còn có con mà."
Lâm Tử Hề quay đầu nhìn cô ấy ở tuổi này còn bày ra bộ dáng kỳ quái như thế, nhịn không được giơ tay gõ gõ đầu cô ấy nói: "Đừng nháo!"
Diệp Sán quay đầu ủy ủy khuất khuất mà nhìn cô.
Lâm Tử Hề bụm trán, nhìn về phía Tả Tĩnh U có chút bất đắc dĩ nói: "Nhà tôi tính tình con nít, trong miệng đều là mê sảng, kỳ thật không có ác ý gì cả, nếu em ấy nói cái gì cô cảm thấy không cao hứng cũng không cần quá để ý."
Tả Tĩnh U mỉm cười: "Không sao, kỳ thật Diệp lão bản rất dễ nói chuyện."
Doãn Bạch ở một bên nghe được Tả Tĩnh U khen Diệp Sán, cũng hừ một tiếng.
Diệp Sán nghe được đối phương hừ mình, quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch, hung tợn hừ lại.
Hai người trưởng thành dùng phương thức như trẻ mẫu giáo đấu nhau, Tả Tĩnh U bất đắc dĩ mà nhìn mắt Lâm Tử Hề, nhỏ giọng hỏi: "Diệp lão bản cùng Doãn đổng có hiểu lầm gì sao?"
Lâm Tử Hề tới gần nàng, nhẹ giọng đáp lời: "Cũng không phải hiểu lầm gì, chỉ là nhà tôi tính trẻ con.
Mấy năm trước trong một lần đấu giá, em ấy một hai phải cùng Doãn đổng đoạt một món đồ cổ, hai người một đường nâng giá, cuối cùng làm Doãn đổng dùng gấp đôi giá tiền mua một cặp nhẫn đôi."
Diệp Sán dựng lỗ tai, nghe đến đó vội vàng dậm chân: "Cái gì gọi là em tính trẻ con, rõ ràng là cô ấy nhỏ mọn.
Không phải khi bắt đầu chỉ giành một bức họa một cái bình hoa một chuỗi vòng cổ với cô ấy sao? Thế nhưng cô ấy chụp lấy đồ em coi trọng nhất, trong khi cô ấy lại không đối tượng thì muốn nhẫn làm gì, cô ấy không nói đạo lý!"
Được rồi, Tả Tĩnh U đã hiểu rõ.
Hai người này là kỳ phùng địch thủ, tám lạng nửa cân.
Doãn Bạch chống gậy, gõ đốc đốc đốc vài cái lên mặt đất, cười tủm tỉm nói: "Rất đau đúng không, rất hận tôi đúng không, lúc cô đoạt đồ của tôi sao không nghĩ tới ngày như vậy? Cô cho rằng thế giới xoay quanh cô sao? Ai cũng theo Diệp Sán cô sao?"
"Nếu lần sau thấy cô ở hội đấu giá nữa, tôi vẫn vậy!"
Diệp Sán tức chết rồi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Doãn Bạch: "Cô cô cô......"
Doãn Bạch cười ngâm ngâm: "Cái gì mà tôi tôi tôi nha tiểu nói lắp......"
"Cô mới nói lắp, cô tiểu người què!"
Doãn Bạch để hai tay ở trước ngực, nói: "Tiểu người què bắn lại!"
Diệp Sán nhất thời không còn lời gì để nói, một tay đứng ở trước ngực, học Ultraman đã xem mấy ngày trước cùng con, bày ra tư thế công kích: "Xem ánh sáng nói lắp của tôi, a, cô đã bị đánh trúng!"
Doãn Bạch như cũ để đôi tay giao nhau ở trước ngực, cười hì hì nói: "Công kích ánh sáng không có hiệu quả!"
Tả Tĩnh U nhìn hai người này có qua có lại, trên miệng luôn không buông tha lẫn nhau, dùng hết các thủ đoạn như trẻ mẫu giáo, xem như cũng hiểu rõ căn bản họ không chán ghét nhau.
Ít nhất Doãn Bạch không chán ghét Diệp Sán.
Bởi vì khi Doãn Bạch chán ghét một người thì sẽ như phương thức đối với Lộ Thanh.
Thoạt nhìn khách khí xa cách, ngay cả phản ứng cũng không muốn phản ứng.
Nhưng với Diệp Sán......!thì cảm giác muốn chọc cô ấy như chọc mèo.
Thật đúng là kỳ quái, rõ ràng ngày thường Doãn Bạch mới là mèo.
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, nhìn về phía Lâm Tử Hề.
Lâm Tử Hề lười quản hai người họ, chỉ tới gần Tả Tĩnh U nhỏ giọng nói: "Họ một năm chỉ gặp một hai lần, nhưng mỗi khi gặp đều như vậy."
"Qua một hồi sẽ ổn thôi."
Dù sao mỗi lần Diệp Sán đều không chiếm được lợi thế, sau đó sẽ chạy về nhà khóc lóc kể lể Doãn Bạch tường đồng vách sắt dầu muối không ăn với cô.
Nga......!hiểu rồi, như này cũng coi như là một đôi oan gia lâu năm.
Tả Tĩnh U không lại đến phản ứng đùa giỡn như trẻ mẫu giáo của Doãn Bạch cùng Diệp Sán, ngược lại cùng Lâm Tử Hề nói một ít về đề tài điện ảnh.
Năm nay Lâm Tử Hề cùng Mạnh Tri Thu có hợp tác một bộ điện ảnh, lần này được lọt vào danh sách những kịch bản xuất sắc nhất.
Tả Tĩnh U năm nay vẫn luôn bận rộn, nên liền tỏ vẻ thật đáng tiếc khi chưa xem bộ điện ảnh này, về sau nhất định sẽ xem.
Khi hai người nói đến chuyện này, Lâm Tử Hề nói: "Tôi cảm thấy giải này nhất định thuộc về《 Đạt Oa 》."
Cái họ đang nói là giải kịch bản gốc xuất sắc nhất, Tả Tĩnh U nghe xong vội vàng khiêm tốn nói: "Tôi cũng hy vọng đoạt giải có thể là《 Đạt Oa 》, nhưng với năng lực biên kịch của tôi vẫn không dám so cùng cô Lâm."
"Câu chuyện được kể ra rất tốt, thật sự là một người sinh ra để làm biên kịch a."
Hai người nói chuyện một hồi, Lâm Tử Hề là người rất hay nói chuyện phiếm.
Tựa hồ cô là fan điện ảnh