Giải quyết phiền não!
Cú sốc quá lớn, thậm chí còn khiến Đồng Đồng quên phải phản ứng lại.
Giờ này khắc này, cô bé giống như là đang làm người gỗ khi chơi trò chơi "Một hai ba người gỗ", ôm hoa của mình đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Mãi đến khi mẹ hôn chị tiên nữ xong rồi, Đồng Đồng mới giống như hoàn hồn lại, hướng về phía mẹ đang đưa lưng kêu một tiếng: "Mẹ......"
Mẹ quay đầu lại, đưa lưng về hoàng hôn xinh đẹp nhìn về phía Đồng Đồng, có chút kinh ngạc nói: "Đồng Đồng?"
Mẹ cười một chút, nhìn hoa trong tay Đồng Đồng rồi thập phần ôn nhu nói: "Con hái hoa xong rồi sao?"
Mẹ nói như vậy, đẩy xe lăn chị tiên nữ đi tới chỗ mình nói: "Cần mẹ đan vòng hoa cho con không?"
Đồng Đồng nhấp cái miệng nhỏ, nghiêm túc nhìn mẹ nói: "Mẹ, vừa rồi mẹ cùng chị tiên nữ làm cái gì?"
Mẹ chớp chớp mắt, đã đi đến chỗ Đồng Đồng, sắc mặt không thay đổi nói: "Vừa rồi mắt chị tiên nữ bị bụi bay vào mắt, mẹ thổi giúp chị ấy!"
Đồng Đồng tức giận a! Cô bé nghĩ thầm cô bé đã thấy hết rồi, nhìn thấy mẹ hôn chị tiên nữ, còn là loại môi hôn môi!
Nhưng Đồng Đồng lại có chút ngượng ngùng để nói ra, đành phải nói một câu: "Được rồi vậy mẹ đan vòng hoa cho con đi."
Mẹ đã đẩy chị tiên nữ lại rồi đan vòng hoa.
Đồng Đồng có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, chẳng hạn như muốn hỏi mẹ vì sao lại hôn chị tiên nữ, vì sao chị tiên nữ xuất hiện ở trên giường của mẹ, quan hệ giữa họ tốt như vậy sao, giống như mẹ và ba lúc trước vậy.
Đồng Đồng cảm thấy, chị tiên nữ có khả năng sẽ trở thành "Ba mới" của mình.
Nhưng chị tiên nữ là con gái mà, làm sao có thể làm "Ba" chứ? Thật đúng là làm người ta phiền não.
Bất quá nếu chị tiên nữ là "Ba" cô bé thì, ba trước kia làm sao bây giờ?
Không phải nói ba chỉ có thể có một thôi sao?
Tuy rằng ba trước kia đã thật lâu không có tới gặp cô bé, nhưng Đồng Đồng vẫn cảm thấy bản thân quen ba mới nhanh như vậy thì thật không ổn.
Huống chi chị tiên nữ thì chính là chị tiên nữ, sao có thể là ba?
Đồng Đồng nghĩ trăm lần cũng không ra, dần dần trở nên ưu sầu.
Khi mẹ làm vòng hoa cho cô bé, cô bé ưu sầu; khi cùng về nhà ăn cơm, cô bé ưu sầu; Khi mẹ tắm cho cô bé cùng chị gái, cô bé cũng ưu sầu.
Cô bé giống như một tiểu người lớn, thở ngắn than dài, hy vọng mẹ có thể nhìn đến dáng vẻ này của mình, chủ động mở miệng hỏi cô bé một câu là làm sao vậy.
Nhưng cái gì mẹ cũng không hỏi, vẫn chỉ luôn ôn nhu cười nhìn cô bé.
Nhìn tươi cười trên mặt mẹ mình, Đồng Đồng càng thêm phiền muộn!
Được rồi, vấn đề này mình vẫn nên phải tự đi giải quyết!
Đồng Đồng nghĩ như vậy, cho nên sau khi me đã lau khô tóc cho mình, đã dẫm lên dép lê trong nhà lạch cạch lạch cạch đi đến của phòng chị tiên nữ, gõ gõ cửa phòng ngủ lớn của chị tiên nữ.
Thịch thịch thịch vài tiếng qua đi, chị tiên nữ ngồi xe lăn mở cửa ra, từ sau cửa lộ ra hơn nửa bản thân, có chút kinh ngạc nhìn cô bé: "Công chúa nhỏ của chị, đã trễ thế này em tới tìm chị làm gì?"
"A, em còn ôm thỏ bông hồng phấn, chẳng lẽ đêm nay muốn nghe chị kể truyện cổ tích trước khi ngủ sao?"
Đồng Đồng ôm thỏ bông hồng phấn, nâng eo nhỏ của mình lên, mười phần nghiêm túc nói: "Chị tiên nữ, em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Chị tiên nữ chớp chớp mắt, nói: "Đương nhiên có thể."
Vì thế chị tiên nữ mở rộng cửa, đón Đồng Đồng vào phòng ngủ của mình.
Đồng Đồng ngồi ở trên sô pha, ôm thỏ bông hồng phấn nhấc gót chân nhỏ, nhìn chị tiên nữ ngồi ở trên xe lăn đối diện, ánh mắt có chút do dự.
Chị tiên nữ dựa vào ở trên xe lăn, lấy một loại tư thái lười biếng mà đánh giá cô bé, tương đối ôn hòa hỏi: "Em có chuyện gì muốn hỏi? Nói cho chị biết đi, thân là bạn của em thì chị có nghĩa vụ nghe phiền muộn của em."
Được rồi được rồi, nếu đã như vậy thì Đồng Đồng cảm thấy chính mình cũng không cần khách khí.
Đồng Đồng thở dài một hơi, rất nghiêm túc nhìn chị tiên nữ hỏi: "Hôm nay khi ở vườn hoa, em đã thấy chị và mẹ hôn nhau."
Chị tiên nữ gật gật đầu: "Ừm, chị biết, cho nên em muốn nói gì với chị?"
Đồng Đồng dùng hàm răng tinh mịn của mình cắn cánh môi, thần thái có chút buồn rầu: "Em cảm thấy, quan hệ giữa chị và mẹ em chắc không phải bạn bè bình thường, là một loại em không thể diễn tả......!Nhưng là loại quan hệ làm em thấy bất an."
Chị tiên nữ chớp chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: "Vì sao em lại cảm thấy bất an?"
Trước đây, họ thường trò chuyện kiểu này.
Đồng Đồng nghĩ nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Bởi vì em cảm thấy, có thể chị sẽ giành mẹ với em, về sau mẹ sẽ càng thiên vị chị hơn?"
Chị tiên nữ lắc lắc đầu: "Không không không, công chúa nhỏ của chị, em phải hiểu một đạo lý như này: Mẹ là của riêng em, bất luận là ai cũng không thể giành lấy tình mẹ từ em.
Bao gồm cả chị trong đó, bất kỳ ai cũng không thể cướp mẹ em đi từ chỗ của em."
"Thật sao? Nhưng em vẫn cảm thấy rất lo lắng."
"Đây không phải là em lo lắng, là ghen tị."
Đồng Đồng nghi hoặc nhíu mày, có chút khó hiểu nói: "Cái gì là ghen tị?"
Chị tiên nữ dừng một chút rồi nói: "Đây là một từ vựng tương đối cao cấp, lấy kiến thức hiện tại của em chị rất khó giải thích.
Bất quá em có thể hiểu thành khi mẹ em có quan hệ tốt với người khác thì em sẽ sinh ra một loại cảm giác mẹ sẽ bị cướp đi."
"Vậy sao?" Đồng Đồng nhíu mày, phản bác nói: "Nhưng chị Văn Văn cũng có quan hệ tốt với mẹ, sao em không có cảm giác như vậy chứ?"
Chị tiên nữ thở dài: "Bởi vì Văn Văn có mẹ của mình, mà chị lại không có a."
Được rồi, cũng có thể giải thích